Hoàng gia hôm nay mở gia yến.
Tới tham dự có thái tử Lưu Cư, Tề vương Lưu Hoành, Yến vương Lưu Đán, Quảng Lăng vương Lưu Tư, Xương Ấp vương Lưu Bác, cùng hoàng hậu Vệ thị, Vương phu nhân mẫu thân Tề vương, Lý Cơ mẫu thân của Yến vương, Quảng Lăng vương.
Vân Triết ngồi cuối cùng, lờ đi ánh mắt phẫn nộ của Lưu Cư, đem toàn bộ sự chú ý đặt vào thức ăn, kệ người khác nói chuyện gì.
Lưu Triệt có vẻ rất bao dung với thái tử, tựa hồ quên chuyện hôm qua rồi, còn cho Lưu Cư ca múa.
Điều này làm Tề vương Lưu Hoành, Yến vương Lưu Đán, Quang Lăng vương Lưu tư vô cùng thất vọng, chỉ có Lưu Bác vẫn cái bộ dạng rụt rè.
Từ thời Hồng Môn yến Hạng Trang trên bữa tiệc múa kiếm ý đồ giết thái tổ Cao hoàng đế, tửu yến hoàng gia mùa kiếm thành thủ đoạn thường dùng cảnh cáo bản thân.
Lưu Cư múa kiếm không tệ, xem ra hắn bỏ công sức vào món này, kiếm lướt qua mũi Lưu Hoành làm Lưu Hoành đổ mồ hôi, quét qua tai Lưu Đán, Lưu Đán tức thì nhìn chằm chằm Lưu Cư cười lạnh.
Lưu Tư không đợi kiếm Lưu Cư tới chỗ mình, tuốt kiếm múa cùng.
Lưu Bác thì giống Vân Triết, vùi đầu ăn, cho dù tóc bị hai thanh kiếm chạm vào cũng không ngẩng đầu lên.
Lưu Triệt mỉm cười nhìn đám nhi tử múa kiếm, thi thoảng uống cùng hoàng hậu, hoặc lén kéo tay Lý Cơ bất an.
Từ nhỏ Lưu Hoành ốm yếu lắm bệnh, không nhờ Tống Kiều dày công chữa trị khó sống tới bây giờ, mẫu thân của hắn không được hoàng đế sủng ái.
Bởi thế nên Lưu Hoành luôn ở lại kinh thành không về đất phong, hoàng đế xây cho hắn một vương cung to lớn ở Thượng Lâm Uyển, hắn rất hài lòng, chỉ mong một ngày đón mẫu thân tới để mẹ con đoàn tụ.
Lý Cơ rất được hoàng đế sủng ái, sinh được Lưu Đán, Lưu Tư, hai huynh đệ họ xưa nay không phục Lưu Cư, vì thực lực của Lưu Cư quá cường đại nên mới phải ẩn nhẫn.
Khi Lưu Cư lần nữa đâm kiếm lướt qua Vân Triết, Vân Triết chỉ nhìn một cái, tiếp tục ăn.
Lưu Triệt không nhịn được cười lớn:” Tiểu Triết, sao nhẫn nhịn như thế?”
Vân Triết chắp tay:” Quân thần khác biệt phải như thế.”
Lưu Tư đang múa kiếm nghe vậy không ngờ cười lớn quét kiếm qua mặt Vân Triết, rất khó chịu với tên tiểu tử được lòng phụ hoàng này.
Đang chuẩn bị cho thịt trâu vào miệng, Vân Triết hừ một tiếng, không ngờ bắt trường kiếm, đứng dậy dùng lực giật kiếm, Lưu Tư không khỏe bằng bị cướp mất kiếm.
Lưu Tư thất kinh song không lui mà tiền, định dùng quyền cước đối phó.
Vân Triết nổi giận vung tay đấm, Lưu Tư đỡ, sao bằng người từ nhỏ được Hà Sầu Hữu huấn luyện, trúng một quyền nặng vào bụng, làm hắn phun hết thức ăn ra ngoài.
Trong tiếng thét của Lý Cơ, Lưu Đán bị phun đầy mặt, Lưu Tư đã ngất song tay vẫn bị Vân Triết giữ lấy, từ từ đặt xuống đất.
Lưu Triệt ngửa mặt cười dài, đắc ý nói với Vệ Tử Phu mặt nhợt nhạt:” Chiêu này là trẫm dạy đấy.”
Vệ Tử Phu thở ra một hơi, càng không hiểu, hỏi nhỏ:” Bệ hạ đã vừa ý Vân Triết như thế, sao đẩy Cư Nhi ra đối phó với Vân hầu, để nó bỉ sỉ nhục như thế.”
“ Đáng lẽ phải tới cầu hôn là Vân Triết, chỉ cần nó quỳ trước mặt trẫm xin cưới Lam Điền, trẫm nhất định sẽ đồng ý. Vân Lang lại xúi giục Trường Bình, Vệ Thanh, Nhi Khoan, Đổng Trọng Thư, cuối cùng A Kiều cũng tới, định uy hiếp trẫm sao, trẫm không thống khoái, sao để y được như ý.” Lưu Triệt hừ một tiếng:
Vệ Tử Phu cười khổ:” Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, đó là lễ pháp không thể phế trừ, Vân hầu đi cầu thân là đúng mà.”
Nụ cười trên mặt Lưu Triệt biến mất:” Lễ pháp, lễ pháp, đám người đó dùng lễ pháp ép trẫm cúi đầu, có những thứ không thể cúi đầu, cúi rồi là thành lễ pháp, không chỉ trẫm, mà con cháu đời sau cũng phải nghe theo. Hoàng đế phải bay chín tầng trời, hô phong hoán vũ, thưởng phạt trong một ý niệm, sao lại để lễ pháp trói buộc?”
Trong lúc nói chuyện Tùy Việt đã sai cung nga thu dọn, Lưu Đán thay y phục mới ngồi về chỗ, Lưu Tư vẫn nằm đó.
Vân Triết đợi một lúc không thấy ai quản Lưu Tư liền trả cho Lý Cơ, còn đỡ hắn ngồi dựa vào cột, sợ hắn bị sặc, khi hơi thở hắn đều trở lại mới quay về.
Lưu Triệt nhìn thấy hết, nói với hoàng hậu:” Trẫm thích Vân Triết ở điểm này, hắn biết giới hạn ở đâu, không bao giờ muốn hại người khác. Đứa bé như thế tuy hơi cổ hủ, nhưng là thần tử tốt nhất, vãn bối tốt nhất, dù nó cầm kiếm đứng sau lưng trẫm, trẫm cũng không cần thấy lạnh sống lưng.”
Vệ Tử Phu có thể cảm thụ được hoàng đế thực sự thích Vân Triết, may mà đứa bé đó chỉ là thần tử, đệ tử của hoàng đế. Nếu như Vân Triết là nhi tử của hoàng đế thì nàng không cho rằng những hoàng tử khác còn cơ hội nào.
Ngay cả nàng cũng thích Vân Triết, nếu không phải vì va chạm với Vân thị thì sẽ càng thích đứa bé này hơn, đây là đứa thuần lương đôn hậu thực sự, thỏa mãn được mọi ảo tưởng và kỳ vọng của mẫu thân với nhi tử.
Vân Triết thấy hoàng đế đứng ở giữa điện vẫy tay với mình liền lau miệng, cởi áo ngoài, thắt chặt đai lưng, hoạt động tứ chi, đi tới trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Cư.
Không thi lễ cũng không khách khí, chỉ có cảnh giác thủ thế, Vân Triết đã thành đối thủ của Lưu Triệt.
Thân thủ của Lưu Triệt cũng do Hà Sầu Hữu dạy, hắn khác đám nhi tử phế vật, năm xưa làm thái tử, bất kỳ học vấn nào đụng tới cũng tinh thông.
Nếu không phải vì bị chính vụ níu kéo, thành tựu võ đạo của Lưu Triệt sẽ không thua kém Hoắc Khứ Bệnh.
Khi Vân Triết tiến cung theo bên cạnh, Lưu Triệt không chỉ dạy học vấn, mà cả võ kỹ.
Đối chiến với Lưu Triệt phiền nhất là sự "vô lễ" của hắn, khi người ta còn đang hành lễ thì hắn đã tấn công như cuồng phong bạo vũ rồi.
Đa lễ chỉ tự tìm đường chết.
Hai người vờn nhau mấy vòng, vừa thấy bước chân Lưu Triệt không vững, Vân Triết lập tức áp sát, một đấm hết sức tống thẳng vào ngực.
Lưu Triệt cười lớn, một tay chặn quyền của Vân Triết, tay trái thủ sẵn tung ra, không ngờ lực đạo tay đỡ đòn không lớn như mình nghĩ. Tay cánh tay Vân Triết cong đi, người vẫn áp sát, nâng cổ tay, cùi chỏ thúc vào ngực Lưu Triệt.
Lưu Cư quát lớn, người nhảy lên, hắn chắc chắn đòn này mà trúng thì phụ hoàng bị thương.
Nhưng Lưu Triệt mượn lực cú đấm của Vân Triết lùi lại một chút, cùi chỏ ngắn, không theo được, đánh vào khoảng trống.
Vân Triết mượn đà lao tới, khomg người quét chân phạt ngang hông hoàng đế.
“ Hay lắm.” Lưu Triệt hai tay đang lại chắn đón của Vân Triết, đè xuống, gối thúc lên:
Vân Triết lăn dưới đất hai vòng bật dậy, tiếp tục giằng co với hoàng đế.
Lúc đó nói thì chậm thực ra chỉ trong chớp mắt, Tùy Việt là đại gia vũ đạo nên xem say sưa, mấy phụ nhân há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ Vân Triết dám đối chiến với hoàng đế, hoàn toàn chẳng nương tay gì cả.
“ Khà khà, võ công của ngươi cao hơn Lam Điền.” Lưu Triệt cười híp mắt:” Sao nghe nói ngươi toàn ăn đòn.”
“ Nàng ấy có hai chiêu, một là khóc, hai là ăn vạ, thần sao đánh lại.” Vân Triết rất cảnh giác:” Bệ hạ chẳng phải là không biết, định lợi dụng đả kích thần để thần phân tâm sao ...”
Tỷ võ biến thành giằng co rồi thành đấu vật, cuối cùng Vân Triết bất cẩn bị Lưu Triệt khóa cổ, người quẫy đạp như cá lên bờ, kệ hắn công kích thế nào Lưu Triệt không buông tay, đến lúc kệt sức phải thua.
Lưu Triệt nói với đám lão bà:” Hai năm nữa e trẫm không hàng phục được nó.”
Vân Triết tức giận:” Bệ hạ chơi xấu.”
“ Đó gọi là lấy trí tuệ giành phần thắng.”Lưu Triệt kéo ống tay áo bị Vân Triết đánh tím, hắn phải hi sinh một tay mới thắng được:” Đúng là giết địch một vạn tổn thất ba nghìn.”
Lưu Cư có chút tuyệt vọng, hắn hi vọng phụ hoàng nói câu này với mình, chưa kịp chúc mừng thì Lưu Tư vừa tỉnh lại nhìn tay phụ hoàng, quát:” Vân Triết vô lễ.”
Ánh mắt âm lãnh của Lưu Triệt quét qua, chỉ cửa cung:” Cút.”
Lưu Tư bị đuổi đi, chút ủy khuất vừa dâng lên của Lưu Cư mất ngay, hắn hi vọng phụ hoàng hoàng nói câu này với cả hai đứa đệ đệ còn lại.
Nhưng hắn lần nữa thất vọng, Lưu Triệt được hoàng hậu đứng dậy uống ba cốc rượu lớn, hài lòng nói:” Trẫm mệt rồi, các ngươi tiếp tục.”