Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1124 - Q8 - Chương 013: Dạy Con.

Q8 - Chương 013: Dạy con. Q8 - Chương 013: Dạy con.

Lại nói Vân Lang về tới nhà xoa đầu nhi tử, vào phong ngủ, không ăn uống gì đã ngủ, tới hôm sau mới thức dậy.

Vân Triết quý ngoài phòng ngủ suốt một đêm.

Vân Lang kéo nhi tử đứng lên:” Bao năm qua ta dạy con uổng phí hết rồi phải không?”

Vân Triết nghẹn ngào:” Con không thể không cưới Lam Điền ... Cha, con biết con ương bướng, nhưng con nhất định phải cưới Lam Điền.”

“ Nói thừa, nhất định phải cưới, hơn nữa còn phải sống hạnh phúc, thế mới không uổng cha vì con làm nhiều chuyện như thế.”

“ Nhưng đất phong nhà ta không còn, gia tướng bị tước giảm, ruộng đất ở Lương Châu bị tích thu, còn liên lụy tới lão tổ, Tào bá bá và A Kiều quý nhân.”

Vân Lang kéo Vân Triết đi lại cho thông máu, mắng:” Đừng chuyện gì cũng ôm vào người, lão tổ sớm muốn thoái ẩn sơm lâm, không còn chức đại tư mã nữa, vừa vặn bình an rút lui. Còn về Tào bá bá con thì đáng đời hắn, bệ hạ sớm muộn cũng ra tay với hắn, lần này chỉ có được cớ thôi.”

“ Về nhà chúng ta, huyện Vĩnh An đó có sản xuất gì không, xuân hạn, hạ lũ, hàng năm phải đi cứu tế, không còn càng tốt, tiết kiệm được tiền chẩn tai. Ta vốn muốn dâng huyện Vĩnh An từ năm năm trước, chỉ ngại thành kẻ thù huân quý mà không làm, lần này là chúng ta được lợi.”

“ Về gia tướng, nay cha làm tiên sinh dạy học, ra ngoài cùng lắm chỉ có Lưu Nhị đi theo, xếp 800 gia tướng làm gì? 300 còn nhiều.”

“ Chuyện ở Lương Châu càng vớ vẩn, đó có phải nhà chúng ta đâu, chúng ta chưa bao giờ giống đám ngốc vơ vét ruộng đất, nơi đó toàn cát thôi.”

“ Nghe cha, hai ngày sau mang văn thư tìm bệ hạ, lần này bệ hạ không từ chối nữa đâu, không cần áy náy gì hết, nhà ta chẳng tổn thất mấy, nhà ai cưới tức phụ mà không tốn kém chứ, huống hồ cưới công chúa, vậy là lãi rồi.”

“ Sau này không được nghĩ thế nữa …”

Dù cha nói thế, Vân Triết vẫn thấy mình có lỗi với tất cả người trong nhà, có lỗi với thân bằng hảo hữu, thậm chí có lỗi với phó dịch nơm nớp lo sợ cả ngày.

Hành vi của hoàng đế khiến Vân Triết vô cùng thất vọng, cứ nghĩ mình lấy được thiện cảm của hoàng đế, thấy mình là phu tế xứng đáng của Lam Điền, cho rằng phụ thân đi cầu thân sẽ khiến mọi người đều vui vẻ.

Không ngờ chuyện lại thành như vậy.

Cho dù phụ thân luôn nói không liên quan tới hắn, Vân Triết vẫn vô cùng đau lòng.

Vân Lang thích ăn bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, hôm nay trù nương có rau hẹ tươi non nhất, cắn một cái là có nước xanh chảy ra nhuộm xanh vỏ bánh mỏng, thơm ngon vô cùng.

Ăn liền ba cái mới nhận ra nhi tử không ăn, Vân Lang cầm một cái đưa tới:” Có câu thế nào nhỉ … à, trên đời chuyện không như ý hết tám chín phần, huống hồ chuyện này được toại nguyện rồi. Ăn nhiều vào, cha bằng tuổi con, chỉ cần có món ngon là quên hết chuyện không vui.”

Vân Triết lúc này mới cắn từng miếng nhỏ, nhìn cha ung dung thoải mái mới cắn miếng lớn hơn.

Vân Động thấy phụ thân và huynh trưởng nói chuyện, chẳng hiểu gì cũng bê bát cháo tới ngồi giữa, cũng bắt chước vừa ăn bánh bao vừa nghe.

“ Con thất vọng vì con hiểu sai. Bệ hạ kỳ thực không thể tính là một người, mà là tượng trưng của quyền lực.” Vân Lang không vì tiểu nhi tử tới mà dừng chỉ bảo đại nhi tử:” Quyền lực là gì, quyền là quyền hành, cân nhắc, là cán cân, lực là sức mạnh. Quyền lực là sự cân bằng sức mạnh. Tức là cần tiến hành ảnh hưởng và kiềm chế hữu hiệu nguồn lực của mình và giá trị của người khác, đó là mục đích căn bản của quyền lực.”

“ Khi quyền lực mất đi tính cân bằng, nó sẽ biến thành bạo lực trần trụi, nay quyền lực trong tay bệ hạ kỳ thực đã biến đổi, từ sự cân bằng biến thành công cụ bạo lực, mọi người thành cừu dê đợi xẻo thịt.”

Vân Triết ăn hết miếng bánh bao cuối cùng, gật đầu:” Hài nhi hiểu rồi, sau này đối diện với bệ hạ, sẽ không coi bệ hạ là người có máu có thịt nữa.”

Vân Lang luôn đợi cơ hội để dạy nhi tử cái đạo lý làm bạn với vua như chơi với hổ, mỉm cười:” Xưa nay người ở gần hoàng đế đều không có kết cục tốt, bất kỳ ai cho rằng mình đã khống chế được con mãnh thú này thì chính là lúc bị cắn trả. Nhi tử, hoàng đế không phải là Đại Vương, nuôi lâu sẽ coi con là đồng loại, hoàng đế là mãnh thú cho ăn mãi không no, khi nó khát máu, dù là ai cũng ăn thịt.”

Vân Triết gật đầu, Vân Động cũng gật đầu dù nó chẳng hiểu gì, lời cha vẫn quá thâm thúy.

Vân Lang cười ha hả tóm lấy tiểu nhi tử:” Cuối cùng cũng bắt được, hôm nay đừng học thoát khỏi tay cha.”

Đứa bé này hồi nhỏ vì quá yên tĩnh nên mới đắt tên Vân Động cho nó hoạt bát hơn, ai dè lớn lên hoạt bát quá đà rồi, cười hì hì ra sức vùng vẫy không thoát, nói:” Cha, con phát hiện một chỗ rất hay trong núi, một suối nước nóng.”

“ Thì sao?”

“ Trong suối có rất nhiều phụ nhân lạ mặt tắm rửa, con ném cục đất vào, không ngờ đám phụ nhân đó mắng con.”

Vân Lang còn đang nghi hoặc thì Tô Trĩ mặt dỏ bừng bừng chạy tới đánh con, vội vàng khuyên lão bà:” Nhẹ thôi, đừng đánh vào đầu nó ngốc.”

Con nhà người ta ăn đòn thì khóc lóc, nhưng đứa bé này thì khác, bị mẫu thân nhéo tai vẫn cười khanh khách.

Vân Triết đứng dậy chắp tay:” Hài nhi vào cung, hôm nay còn một ít tấu sớ cần chỉnh lý.”

Vân Lang gật đầu, chỉ cần nhìn nhận đúng bản chất của hoàng đế thì không phải thất vọng, đứa bé này sai ở chỗ coi hoàng đế như người thân, thoải mái vươn chân gác lên người Đại Vương, không ngờ chân trống không, nhớ ra Đại Vương đi theo A Kiều rồi.

Lúc này A Kiều đặt chân lên cái bụng mềm mềm dễ chịu của Đại Vương, Đại Vương rất muốn dùng móng bắt con bướm thêu trên tất sống động như thật, mấy lần giơ móng lên lại bỏ xuống.

Sắc mặt A Kiều âm trầm, không phải vì Trường Môn cung bị lấy mất quá nửa, mà vì khuê nữ khóc lóc nói, không gả nữa.

“ Thu lại bộ dạng người chết của con đi, Vân Lang thoáng đạt hơn con nghĩ nhiều, quyền lực, tài sản là thứ bày ra đó, giống đồ vật chúng ta muốn lấy là lấy thôi.”

“ Nữ nhi của A Kiều này vì chút quyền tiền mà sa sút mới là mất mặt ta.”

“ Sau này con sẽ bồi thường cho sư phụ.” Lam Điền quyệt nước mắt nói:

A Kiều cười thành tiếng, đá Đại Vương cứ luôn hứng thú với dưới mép váy của nàng:” Con nên sửa cách gọi rồi, từ nay nên gọi y là gia ông. Y bất chấp mọi giá cũng muốn cưới con về là vì y thương nhi tử, hai nữa là khuê nữ của ta cũng xứng đáng để y hi sinh. Nói tới bồi thường càng nực cười, Vân Lang là người thông minh nhất mà ta biết, ở trước mặt y nói chuyện tiền bạc được mất là sỉ nhục y.”

“ Cho dù có mất hết, y vẫn có thể tay trắng phong vân tái khởi, điểm này phụ hoàng con không bằng Vân Lang. Nhìn hắn có vẻ cường đại, chỉ biết giữ khư khư giang sơn tổ tổng, sợ mất dù chỉ một chút, không có khí phách mất rồi thì lấy lại, không bằng thái tổ Cao hoàng đế.”

“ Con nên nhớ, con được gả cho Vân Triết là vì con thích thằng bé đó, ngàn vạn lần mang theo lợi ích được mất vào phong ngủ.”

“ Á, cái con hổ kia, kéo tất ta làm gì?”

A Kiều cầm ngọc như ý trên giường ném vào đầu Đại Vương, ngọc vỡ tan tành, Đại Vương ngẩng đầu nhìn A Kiều rất vô tội.

Lam Điền rất muốn cùng mẫu thân tiếp tục đàm luận cuộc sống tương lai, nhưng mẫu thân tức giận về phòng ngủ rồi, xách tai Đại Vương:” Ngươi có thể không trêu mẫu thân ta được không hả?”

Đại Vương nằm ngoẹo đầu sang bên, hai cái móng lớn ôm đầu, không để ý tới Lam Điền.

......... ………….

Bình Luận (0)
Comment