Lúc này ở trong tòa thiên điện nhỏ, Tào Tương bị đánh thâm tím mặt mày đang bóp đùi cho hoàng đế dựa người trên giường không nói không rằng.
Hôm nay điều thực sự làm Lưu Triệt thất vọng là hắn nổi giận như thế rồi, vậy mà không ai, không thần tử nào nói giúp một câu, tất cả cúi đầu im lặng như mù như điếc.
Ai chẳng biết Trường Môn cung là sự tồn tại cổ quái ở Đại Hán, nhiều năm qua rất nhiều mục tiêu của hoàng đế, Lưu Triệt vui mừng có một cung điện như thế tồn tại.
Có Trường Môn cung hỗ trợ, quyền lực của hắn càng thêm tự do, chuyện không thể giải quyết ở trên triều, dùng nơi này có thể xử lý, bách quan không có cách nào gây sức ép với hắn.
Hôm nay A Kiều xé bỏ ngụy trang, làm hắn vô cùng khó chịu, không biết đối diện với nàng ra sao mới mượn cớ rời Kiến Chương cung.
Vệ Thanh đi vào, xé nát văn thư A Kiều phê đỏ:” Bệ hạ không phải thích Vân Triết sao?”
Lưu Triệt đợi mãi mới tìm được người chia sẻ tâm sự, đá Tào Tương ra, ngồi dậy:” Khanh thực sự thấy nên đồng ý cuộc hôn nhân này?”
Vệ Thanh gật đầu:” Lão thần thực sự nghĩ thế, Vân thị và hoàng thất thông gia là chuyện rất tốt, thần già rồi, Khứ Bệnh là người không thích quản việc, Lý Quảng Lợi có dũng mà vô năng không đủ dựa vào.
“ Lão Thần cho rằng Vân Lang cũng không thích hợp, tâm tư y quá cao xa, thần sợ thiên hạ không theo kịp mà tổn hại, song đứa bé Vân Triết đó vô cùng thích hợp.”
“ Cho nên hôm nay lão thần tới làm mai, không phải giúp Vân thị, mà là giúp bệ hạ.”
Lưu Triệt năm nay đã quá năm mươi, dù sức khỏe cường kiện, song hoàng đế sống tới tuổi này không nhiều, suy nghĩ nhiều nhất chính là việc sau này, tâm tình bình ổn lại, gật đầu:” Nếu A Kiều đã ký văn thư rồi thì cứ làm đi.”
Vệ Thanh lấy nắm giấy vụn trong tay ra:” Thứ gà mái chẳng gáy sáng, lão thần coi khinh.”
Lưu Triệt lúc này mới thực sự mỉm cười:” Hôm nay không phải ngày tốt, A Kiều đại náo một trận, xúi quẩy, bảo Vân Lang ba ngày sau dẫn Vân Triết tiến cung.”
Vệ Thanh cười lớn chắp tay:” Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, đây là hôn sự tốt.”
Tào Tương thấy hoàng đế cười rồi, trưng bộ mặt thâm tím ra:” Cữu cữu, ngoại sinh không cần giao ruộng đất ở huyện Bình Dương nữa nhé …”
“ Cút.”
Tào Tương ủ rũ cút khỏi thiên điện.
Không còn ai nữa, Lưu Triệt hỏi nhỏ:” A Kiều đi chưa?”
Vệ Thanh cũng áp giọng thật thấp:” Đi rồi ạ, trước khi đi còn uy hiếp bách quan một phen.”
Lưu Triệt thở phào:” Trẫm là đấng cửu ngũ chí tôn, vì sao trước mặt A Kiều lại không ra uy nổi.”
“ Lão thần năm xưa cưới Trường Bình về, sau đó ...”
Sau đó quân thần thở dài cả đôi.
...... ........
Lưu Cư mặc khải giáp, cầm trường mâu đứng ở cửa cung, hắn thề phải giết con hổ của Vân thị.
Đường đường thái tử Đại Hán bị súc sinh làm nhục, khiến hắn sau khi hoàn hồn liền phẫn nộ không thôi. Hắn biết mình phá hỏng an bài của phụ hoàng, không biết phụ hoàng nổi giận mức nào, nay chỉ còn cách giết con hổ kia mới có thể ăn nói.
Còn về phần phản ứng Vân Lang ra sao thì bất chấp, hắn biết lúc này phụ hoàng đã vô cùng thất vọng về mình, hắn phải lấy lại thể diện.
Chỉ có giết con hổ đó mới có thể xoay chuyển tình thế.
Mặt trời ngả dần về phía tây, một con mãnh hổ đủng đỉnh từ cầu Kim Thủy đi ra, Lưu Cư đứng bật dậy chỉ vào nó:” Bắt lấy.”
Đại Vương nhìn đám giáp sĩ hùng hồ xông tới, nó dừng bước, một chiếc xe ngựa nhỏ đi qua cầu Kim Thủy, A Kiều lười nhác dựa vào vách xe, để Đại Trường Thu cực kỳ vô lễ đánh xe đi trên ngự đạo.
Vừa rồi nàng còn xách bảo kiếm lên đại điện giở trò đanh đá, giờ A Kiều khôi phục dáng vẻ hiền thục điềm tĩnh, tay chống cằm có chút u uất, mái tóc vấn cao, hai chiếc sai dài đung đưa theo xe ngựa.
Vừa nghe thấy tiếng hô hào, tức thì Đại Vương nhảy lên, chui vào váy nàng, A Kiều một tay tóm tai nó kéo ra:” Chỉ có thế thôi à, cút xuống, xem bản cung mở đường cho ngươi.”
Đại Vương do dự một lúc vẫn nhảy xuống xe, đầu ngẩng cao, làm bộ vừa rồi không phải là mình.
Khi búi tóc cao của A Kiều xuất hiện trên cầu, Lưu Cư lập tức lao vào động tàng binh, đóng chặt cửa không dám thở mạnh.
Đám thị vệ đông cung quay đầu không thấy thái tử, lại không nghe thấy lệnh rút lui, đối diện với A Kiều, chỉ biết nhắm tịt mắt giơ vũ khí lên ...
Đại Trường Thu tránh đám thị vệ nhắm mắt chờ chết, dừng xe ngựa chân tường, Đại Vương đi qua, ngửi mũi tên thị vệ một cái, như muốn ghi nhớ thứ xấu xa định làm khó nó.
Vũ khí trong tay, chỉ cần chém xuống là con hổ này máu nhuốm mặt đất, nhưng hơn ba mươi tên thị vệ nhắm tịt mắt, đến thở cũng không dám.
Thị vệ không thiếu anh hùng giết hổ, bọn họ không sợ hổ, nhưng mà ở kia có một nữ tử yếu gió thổi cũng bay lại có thể khiến toàn bộ chết không chỗ chôn.
Cửa của tàng binh động rất chắc, Đại Vương có cào mạnh tới đâu chỉ làm vụn gỗ bay tứ tung thôi, tức giận gầm gừ cũng không thể làm gì.
Nhưng Lưu Cư ở trong đối diện với con ngươi vàng nhạt kia lại là chuyện khác, lớn tiếng la hét.
Đám thị vệ vội xếp thành bốn hàng, dùng thân thể đẩy Đại Vương ra ngoài, tiếp tục nhắm mắt chờ chết.
Cảnh này làm A Kiều mất hứng, phất tay cho Đại Trường Thu tiếp tục đánh xe rời đi.
“ Bệ hạ có chỉ, thoái triều.”
Giọng bén nhọn của Chung Ly Viên tuyên bố bách quan có thể đi rồi, ai nấy thở phào, trầm mặc kết đội rời Kiến Chương cung, hoàn toàn khác cảnh huyên náo thường ngày.
Mọi khi tan triều còn túm năm tụm ba hoặc trò chuyện, hoặc hẹn nhau đi thanh lâu yến tiệc một phen, hôm nay im thít rời đi.
Vân Lang không đợi được Tào Tương đành đi trước, y tin Tào Tương đủ trí tuệ và gian xảo đối phó với hoàng đế.
Lưu Cư cầm qua đứng ở cửa cung, hoàn toàn không che dấu thù hận.
Bách quan dừng bước tránh sang bên, xem Vân Lang đối diện với thái tử thế nào.
Vân Lang khom lưng thi lễ:” Điện hạ an.”
Lưu Cư giận tới toàn thân run rẩy:” Ngươi … Ngươi sỉ nhục ta.”
Vân Lang đi thẳng tới, Lưu Cư cắn răng không lùi, không ngờ Vân Lang đưa tay ra buộc lại mũ trụ, nói:” Ra trận giết địch phải buộc cho chắc giáp, nếu không bị chiến mã chao đảo lảm lỏng ra, lúc đó không thể bảo vệ được thái tử mà còn thành gánh nặng. Điện hạ là nhi tử của bệ hạ, là quân vương của thần, chúng ta không phải kẻ địch.”
Nói rồi tiếp tục bước đi, để lại sau lưng là tiếng thét của Lưu Cư:” Ngươi là thứ tiểu nhân âm hiểm”.
Vân Lang không dừng bước, biến mất sau cổng thành.
Đám quan viên lễ số chu toàn với Lưu Cư còn nổi điên đứng đó, nhanh nhanh tản đi, ở cái thời đại tôn sùng võ dũng này, như nhược, nhát gan chính là có tội.
Lưu Cư cảm thụ được sự xa cách của bách quan, hận không thể đuổi theo chém chết Vân Lang, vung trường qua vừa la hét vừa chém bừa bãi.