Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1122 - Q8 - Chương 011: Trái Đắng Của Lưu Triệt.

Q8 - Chương 011: Trái đắng của Lưu Triệt. Q8 - Chương 011: Trái đắng của Lưu Triệt.

Đã tới giờ, khi ánh mặt trời chiếu tới cửa đại điện, bách quan theo hoạn quan nối nhau lên điện.

Lúc nãy bách quan còn túm tụm chuyện trò, xảy ra chuyện kia, ai nấy ngậm miệng, thậm chí sau khi bái kiến hoàng đế cũng ôm lấy triều vật ngồi ở chỗ, không nhìn ngang ngó dọc.

Không biết Lam Điền với Vân Triết dạy dỗ thế nào, Đại Vương đi vào đại điện liền nằm bò dưới đất, sau đó nhích từng chút một về phía Lưu Triệt dưới ánh mắt chăm chú của thị vệ, nhả một văn thư đỏ dưới chân Lưu Triệt rồi cong đuôi chạy về sau lưng Vân Lang.

Lưu Triệt ngồi đó như núi băng, đợi Tùy Việt nhặt văn thư lên đặt trên bàn, liếc qua một một cái:” Văn thư cầu hôn, không biết hổ đại vương cầu thân cho ai?”

Vân Lang cầm triều vật rời hàng bẩm tấu:” Vi thần vì khuyển tử Vân Triết cầu thân công chúa Lam Điền, xin bệ hạ thành toàn cho đôi nhỏ.”

Lưu Triệt hừ lạnh:” Trẫm hỏi hổ đại vương, không hỏi ngươi.”

“ Hổ huynh không giỏi ăn nói, xin bệ hạ thứ tội.”

Vệ Thanh run run đi ra:” Thần sẵn lòng làm mai cho Vân thị.”

Nhi Khoan cũng rời hàng:” Lão thần cũng đồng ý làm mai cho Vân thị, xin công chúa Lam Điền gả cho trưởng tử Vân thị.”

Sắc mặt Lưu Triệt càng lúc càng khó coi, nhìn quanh đại điện:” Chà, nhiều người nói như thế, xem ra trẫm không gả Lam Điền là không được rồi.”

Vệ Thanh khom lưng nói:” Khởi bẩm bệ hạ, đây đúng là nhân duyên tốt.”

Nhi Khoan ngậm miệng, ông ta nghe ra được ác ý đặc sệt trong giọng điệu của hoàng đế.

Không ngờ Tào Tương rời hàng:” Vi thần nhìn Lam Điền và Vân Triết lớn lên bên nhau từ nhỏ, thần thấy hai đứa bé này vô cùng xứng đôi, xin bệ hạ thành toàn. Nếu bệ hạ thấy Vân thị chưa đủ tư cách, thần và Hoắc tướng quân sẵn lòng đảm bảo, đây sẽ là một chuyện đẹp.”

Lưu Triệt nheo mắt:” Tào thị và Hoắc thị sẵn lòng đảm bảo cho Vân thị sao?”

“ Nếu bệ hạ thấy sính lễ Vân thị chưa đủ, Tào thị và Hoắc thị dốc sức hỗ trợ.”

“ Thật chứ?”

“ Thật ạ.” Tào Tương khẳng định chắc nịch:

Lưu Triệt dựa lưng vào ghế, lòng phẫn nộ vô cùng, không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật, Tào Tương thừa nhận Tào, Vân, Hoắc cùng một mạch, hắn ý gì, gây áp lực với trẫm à.

Vân Lang tiến thêm một bước:” Bẩm bệ hạ, Vân Lang là người sơn dã, nhờ bệ hạ không chê nên mới có vinh diệu hôm nay, thần cảm kích từ đáy lòng. Thần vốn không dám leo cao, nhưng khuyển tử một mảnh tình thâm với công chúa Lam Điền, xin bệ hạ nể tình thương con của thần, thành toàn cho hai đứa bé, toàn bộ mọi thứ của Vân thị có thể dùng làm sính lễ.”

Toàn bộ? Lưu Triệt nghe vậy cười gằn định nói thì có giọng lanh lảnh truyền vào.

“ Không cần, A Kiều ta gả khuê nữ chữ không phải bán khuê nữ, chút tiền nát của Vân thị ngươi dùng để nuôi khuê nữ ta đi.”

Lưu Triệt nhìn thấy A Kiều cầm trường kiếm dính máu đi vào, vỗ bàn:” Hoang đường, nàng tới đây làm gì?”

A Kiều ngồi xuống chính giữa đại điện, ném trường kiếm, xõa tóc ra:” Năm xưa thiếp làm bừa nên bị bệ hạ đoạt vị hoàng hậu, nay thiếp chuẩn bị làm bừa lẫn nữa, để bệ hạ có lý do lấy mạng thiếp.”

Lưu Triệt nghiến răng:” Máu kia từ đâu ra?”

“ Lưu Cư chạy quá nhanh, thiếp không chém được, nên chém ba tên Hồ nô.”

Đại điện im ắng tới nghe thấy được tiếng tim đập, tích tắc đó thần tử cảm giác cả hơi thở Lưu Triệt mạnh lên, nhưng chỉ là tích tắc thôi, đứng dậy phất tay quát:” Thu hồi Trường Môn cung.”

A Kiều cứng rắn nói:” Toàn bộ tài sản Trường Môn ở ngoài quan ngoại thuộc về bệ hạ, còn ở quan nội là tài sản tư của thiếp.”

Lưu Triệt lại chỉ Vân Lang:” Thu hội huyện Vĩnh An, thu hồi điền sản của Vân thị ở Lương Châu, tước 500 gia tướng.”

Vân Lang chắp tay:” Đa tạ vệ hạ khai ân.”

Lưu Triệt nhìn Vệ Thanh:” Ái khanh bệnh trên người, bỏ đi chức vị đại tư mã, không cần lo lắng quân vụ nữa, yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Vệ Thanh cười:” Bệ hạ sớm nên quyết đoán. Lão thần tạ an.”

Cả triều đường nín thở kể sau lần tước quyền phong quốc 5 năm trước, chưa bao giờ oàng đế mạnh tay như vậy, lại quay sang Tào Tương:” Tịch thu điền sản Tào thị ở huyện Bình Dương.”

Tào Tương gào lên:” Oan cho thần, Vân thị cưới vợ chẳng phải Tào thị ...”

Lưu Triệt đá ngã Tào Tương, bị A Kiều cười lạnh.

“ Vốn hôn sự tốt, cứ phải làm cho ai nấy đều không dễ chịu, bệ hạ muốn gì sao không nói ra, Trường Môn cung là thực ấp của thiếp đây, một nữ nhân bị bỏ rơi thì có chỗ kiếm ăn chứ, Bình Dương huyện ý nghĩa thế nào với Tào thị, bệ hạ không phải không biết, có cả thiên hạ rồi, lại muốn lấy ít đất đai của họ? Vân thị đồng ý vì trọng tâm Vân thị chưa bao giờ là ở đất đai ...”

“ Hay hay, nói đi nói lại đều là trẫm sai chứ gì?” Đối diện với đám Vân Lang, Tào Tương có thể hung bạo, đối diện với A Kiều, lần đầu Lưu Triệt thấy quyền uy của mình bất lực:

A Kiều mày liễu dựng lên:” Hôm nay A Kiều này tới Kiến Chương cung vì bệ hạ sỉ nhục nữ nhi của thiếp, coi nó như món hàng kiếm chác. A Trệ, ký tên vào hôn ước đi, đời này A Kiều không rời Thượng Lâm Uyển nữa bước.”

Lời A Kiều vừa vô tình vừa thê lương ... Lưu Triệt lửa giận bốc từng cơn không thể trực tiếp trả lời, không thể đồng ý với yêu cầu của nàng, càng không thể hạ mình trước mặt bách quan.

Vì thế hắn chuyển sang điên cuồng đánh đập Tào Tương, Tao Tương ôm đầu chịu mấy đòn sau đó liện nhận ra chuyện không ổn, vì Lưu Triệt không ngừng tay, thừa lúc bị đá một cái, lăn mấy vòng chạy vào hậu cung:” Cữu mẫu, cữu mẫu, mẫu thân, cứu con với ...”

Lúc này hắn ngốc nghếch đi xưng vi thần, bị cữu cữu đánh thì tất nhiên là đi tìm mẫu thân cữu mẫu.

Lưu Triệt nổi trận lôi đỉnh đuổi theo truy sát Tào Tương.

Hoàng đế chạy mất rồi.

Đại điện càng thêm im ắng.

A Kiều đứng lên quét mắt nhìn bách quan, tới sau bàn hoàng đế, cầm lấy bút đỏ phê hai chữ, sau đó đưa cho tể tưởng Triệu Chu:” Được không?”

Triệu Chu mồ hôi như tắm.

A Kiều nhìn Hồng Lư tự khanh.

Tự khanh hận không thể kiếm lỗ nẻ mà chui.

Ngự sử đại phu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Vân Lang đảo mắt nhìn một vòng, không ít quan viên gặp ánh mắt của y đã cúi đầu. Đây chính là mặt trái của việc hoàng đế quá cường thế, quan viên nào dám lên tiếng đều bị hắn đuổi đi hết rồi, người cuối cùng là Tang Hoằng Dương khuyên gián không nên đắm chìm luyện pháp mà bị đầy đi Lĩnh Nam trồng mía.

Bởi thế A Kiều mới có thể lộng hành như hôm nay.

Đây là ác quả chính Lưu Triệt gây ra, không biết chuyện này có làm hắn nhận ra hay không, biến cố A Kiều vừa gây ra, Vân Lang chẳng thể tính trước.

Vệ Thanh thở dài nhận lấy:” Quý nhân cần gì làm khó họ.”

A Kiều hừ một tiếng, vẫy tay gọi Đại Vương, nó liền chạy tới, theo nàng nghênh ngang rời Kiến Chương Cung.

Vân Lang về vị trí, cứ như là chuyện hỗn loạn hôm nay không liên quan tới mình.

Bình Luận (0)
Comment