Không biết từ bao giờ, Vân thị trở nên lớn lắm rồi.
Bất kể là tới nha môn nào, Vân Lang đều có thể gặp được những khuôn mặt quen thuộc, thêm, trong số ít lần lên triều cũng thấy số khuôn mặt thân thiết tăng mạnh.
Đó là vì mấy năm qua hoàng đế tích cực đề bạt người mới, biếm trừ người cũ, cả tốc độ lẫn lực đồ đều rất lớn.
Nay trên triều đường thường xuyên thấy những khuôn mặt non nớt, cho dù bọn họ còn chưa thế đứng ở phía trên, nhưng khí thế triều đình trẻ trung đã thể hiện rõ rồi.
Hôm nay Vân Lang không lên triều nhưng cũng là làm việc y không muốn, nếu chẳng phải nhi tử quá thích Lam Điền, Vân Lang tuyệt đối không đồng ý nhi tử cưới công chúa.
Chưa nói quá trình cưới hỏi rất rườm rà mà loại chuyện này cũng rất mất thể diện.
Thông gia lại phải quỳ với thông gia, nguyên nhân lớn nhất khiến y không lên triều là phải quỳ một ai đó.
Hôm nay không được, từ tối qua, Vân Triết cứ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn y mãi.
Đại Vương được Vân Triết và Lam Điền sửa soạn rất đẹp đẽ, lông còn bôi một lớp dầu, chỉ cần cử động một cái là lấp lánh ánh hoàng kim.
Hai chữ đại vương trong tên của Đại Vương được Lưu Triệt thừa nhận, cho nên lên triều chẳng có gì mà không được.
Chòm râu trắng của lão tặc Nhi Khoan với bộ lông của Đại Vương rất hợp, ông ta lâu lắm không lên triều. Kỳ thực hoàng đế cũng quên mất ông ta rồi, nhưng hàng năm vào dịp trọng đại, hoàng đế lại không quên lấy ông ta ra làm vật cát tường để triển lãm, ban thưởng một ít, sau đó đuổi đi, mong ông ta nhanh chết còn thu lại chức đại ti nông.
Người còn lại cũng là một lão già mà không chết, chỉ có điều từ khi bị nỏ công thành oanh kích, phổi của Đổng Trọng Thư bị tổn thương, đi vài bước lại ho.
“ Vân mỗ tạ ơn Đổng công.”
“ Lão phu không phải vì ngài mà tới, khụ khụ ... Vân hầu chớ quá đề cao thân phận ... Lão phu vì Vân Triết.”
“ Nếu thế thì để Vân Triết cám ơn vậy.”
Khụ khụ khụ ... Lại có tràng tiếng ho nữa nhưng không phải là từ Đổng Trọng Thư, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Vệ Thanh được thị vệ từ dưới bậc thềm được thị vệ khiêng lên, đi tới đâu người ta tránh tới đó. Chỉ có Vân Lang, Tào Tương tới thỉnh an.
“ Bá phụ không nên tới.” Vân Lang biết Vệ Thanh muốn tới trợ uy cho Vân Triết, tuy không biết có tác dụng hay không, ông vẫn cố chấp tới:
“ Sao có thể không tới, lão phu tới chứng kiến sự kiện trọng đại.”
Vân Lang vái thật sâu.
Trường Bình nhập cung từ ba hôm trước, tới nay không về, chứng tỏ bà đã biết điều kiện của hoàng đế, giữ bà lại là để không cho Vân thị cơ hội chuẩn bị.
Khi Chung Ly Viễn mở rộng cửa cung nghênh tiếp văn võ bá quan vào cung, ngón tay tựa hồ vô ý chỉ chỉ.
Ánh mắt Vân Lang liền chú ý tới mấy người di tộc mặc da thú, tay cầm hộp được trang trí cầu kỳ, nghển cổ nhìn Kiến Chương cung huy hoàng sau lưng Chung Ly Viễn.
Thái tử ở bên cạnh đang nhã nhặn giới thiệu đặc sắc của hoàng cung.
Tào Tương bố trí cho Vệ Thanh xong đi tới:” Ai cho chúng vào cung cấm?”
Lưu Cư vội giải thích:” Đây là sứ giả tới từ Đông Hồ, lần này tới triều bái bệ hạ, xin cho phép Đông Hồ quay về dòng sông mọc đầy cỏ, chăn ngựa, chăn dê cho bệ hạ.”
Năm xưa Đông Hồ bị Thiền Vu Mao Đốn đánh bại, một bộ phận lui tới Hoàn Sơn, tự xưng là người Ô Hoàn, một thì chạy tới núi Tiên Ti, gọi là người Tiên Ti.
Vân Lang cười lạnh:” Vì chuyện hôm nay Vân thị đã chuẩn bị rất lâu, chuyện này trọng yếu, không tiện để người ngoài biết, xin điện hạ hôm khác hẵng đưa những kẻ này tới bái kiến bệ hạ.”
Lưu Cư ung dung chắp tay:” Quân hầu quá lo rồi, dù hôm nay quân hầu bẩm tấu gì với bệ hạ, những người này đều không ảnh hưởng.”
Lúc này Lưu Triệt đã ngồi trong đại điện, vươn cổ nhìn bên ngoài, Tùy Việt không biết từ đâu chạy vào, thì thầm vài câu.
“ Nói vậy là Vân Lang nổi giận rồi hả?”
“ Cực kỳ tức giận ạ, bệ hạ, chẳng may Vân hầu từ bỏ cầu thân thì sao?”
Lưu Triệt lắc đầu:” Không đâu, Vân Lang không phải là người bị cơn giận mờ lý trí, vậy là y mẫn cảm nhận ra chuyện không ổn rồi. Theo trẫm hiểu y, thế nào cũng giải quyết trước khi lên triều, chỉ không biết ứng phó làm sao?”
“ Ha ha ha, trẫm muốn biết sau khi y bị sỉ nhục sẽ làm ra chuyện gì, có trút giận lên trẫm không?”
Tùy Việt nói nhỏ:” Nô tài sợ Vân hầu giận lây Lam Điền công chúa.”
“ Đừng lo, Lam Điền từ nhỏ lớn lên bên cạnh Vân Lang, tính khí nó lại khác thường như vậy, nếu giận thì giận lâu rồi. Cẩu nô tài ngươi yên tâm, y chỉ giận trẫm thôi.”
Đúng vào ngày Vân Lang muốn cầu thân, Lưu Triệt cố tình chuẩn bị cho mấy nô lệ tới diện kiến, hàm ý không cần nói, bao năm qua hắn có điểm không hề thay đổi, đó là làm khó Vân Lang, chơi xấu Vân Lang, sỉ nhục Vân Lang.
Lưu Cư cười đầy ác ý, đây là lần đầu hắn phụng chỉ làm khó Vân Lang.
Bình thường Vân Lang cao ngạo tuyệt luân, đừng thấy y lễ số chu toàn, nhưng sự khinh bỉ phát ra từ tận xương khiến Lưu Cư muốn phát cuồng.
Chỉ là mới đầu thì hả hê, sau đó cùng với mặt Vân Lang ngày càng âm trầm, tim hắn đập thình thịch.
Cho dù hắn liên tục nhắc nhở bản thân là thái tử, Vân Lang chỉ là thần tử, nhưng khi Vân Lang tới gần, hắn vẫn thấy lưỡi khô khô, hai chân rõ ràng run run cứ như một con mãnh hổ đang áp sát hắn.
“ Điện hạ muốn để ba người Hồ đáng thương này chết ở đây à?” Giọng điệu Vân Lang không có chút biến hóa nào:
Lưu Cư cảm thấy áp lực ngày một lớn, còn chưa biết trả lời thế nào thì một cái đầu hổ cực lớn dí vào mặt hắn, nhe hai hàm răng trắng ởn ghê sợ, thậm chí thấy được hơi thở nong nóng phả vào mặt, mang theo mùi ... Dưa hấu.
À uồm ...
Đại Vương cảm thụ được sự tức giận của Vân Lang, hai mắt nó cũng long lên điên dại, nó ngửa cổ gầm lớn vang vọng hoàng cung … Tức thì đàn khổng tước kinh hoàng bay náo loạn, cá sấu đang tắm nắng lao xuống nước, hươu trăng trong chuồng chạy vòng quanh, tê ngưu đen phản ứng chậm chạp, nhưng tê ngưu mới sinh mau chóng chui xuống dưới bụng mẹ, voi vươn vòi hú bất ban, gấu đen leo lên cây, báo đốm mấy lần muốn leo lên hồ mà không được.
Chỉ có đàn sư tử cái ngừng ăn, nhìn về phía hổ gầm.
Lưu Triệt nghe tiếng hổ gầm phẫn nộ đứng dậy đá tung bàn, hắn biết hỏng chuyện rồi.
Lưu Cư chạy rồi ...
Mấy người Hồ cũng hốt hoảng chạy đuổi theo thái tử, tuy họ dũng mãnh hơn người, song tay không đối phó với con hổ 500 cân thì chưa thể làm được.
Tào Tương nhìn theo bóng lưng Lưu Cư đầy căm ghét:” Đáng lẽ nên cho Đại Vương ăn thịt ba tên người Hồ kia.”
Vân Lang xoa đầu Đại Vương:” Nó chưa bao giờ ăn thịt người.”
Đổng Trọng Thư hết sức khó chịu nhìn Lưu Cư bỏ chạy:” Một ngày lễ nghi trọng đại lại để ba con chó hoang xuất hiện, hỏng hết phép tắc, lão phu không thèm chung hàng ngũ với loại đó. Vân hầu, về nói với Vân Triết, ngày thành hôn đừng mời lão phu, lão phu ở trong nhà mở tiệc uống một chén rượu là được, cáo từ.”
Nói xong đùng đùng nổi giận phất tay rời bậc thềm, lên xưa ngựa nhỏ đi ngay.
....
Thực ra nó chỉ biết gầm rõ to chứ làm gì được đâu :V