Sau khi bái kiến sư phụ, Trương An Thế rất muốn theo sư phụ tới hậu trạch uống trà, nghe sư phụ kể chuyện về các bậc tiên hiền của Khoa kỹ Tây Bắc, nhất định sẽ có một buổi tối mỹ hảo.
Đáng tiếc sư phụ không đi, vì thế hắn nỗ lực nặn ra nụ cười với Hoắc Quang ngồi trên ghế:” Đại sư huynh vất vả rồi.”
Đêm qua giết người, sáng nay đi đường, chiều tiếp người nhà, dù là Hoắc Quang có rèn từ sắt cũng mệt mỏi:” Các ngươi ở kinh thành làm tốt lắm.”
Trương Vệ Vũ ở bên kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Trương An Thế không bỏ lỡ thời cơ:” Đó đều là công lao của Vệ Vũ, từ thiết lập chợ giao thương với thảo nguyên, kinh doanh trâu bò ngựa dê với Hà Tây, mở thêm được một con đường tiêu thụ tài vật, đều là công lao của Vệ Vũ hết.”
Hoắc Quang gật đầu:” Kinh doanh tốt ngân hàng mang lại lợi ích lớn cho bách tính, Vệ Vũ tuy có không ít công tạng, nhưng An Thế huynh biết đặt trọng điểm trong nhà là rất tốt ... Có điều ...”
Tim Trương An Thế vọt lên cổ, sợ cái có điều này đây.
Trương Vệ Vũ nghĩa khí bước lên:” Đại sư huynh, mấy năm qua Nhị sư huynh rất vất vả, nếu có chuyện gì chưa thỏa đáng là do bọn sư đệ chưa làm tốt.”
Hoắc Quang gật gù, coi như thừa nhận lời này:” Nghe nói ở Trường An, ngươi nổi danh phóng đãng.”
Trương An Thế giải thích:
- Vệ Vũ định 30 mới thành gia, chưa thành gia thì không tính phóng đãng.
Trương Vệ Vũ rất cảm kích.
“ Rất tốt.” Hoắc Quang mệt mỏi xoa mặt:” Nếu chưa định thành gia thì có một vị trí trọng yếu cần ngươi, thu dọn đồ đạc, 5 ngày sau theo thương đội tới Hung Nô, làm phó thủ cho Tạ Ninh ... Được rồi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi chốc lát ...”
Thế là Hoắc Quang đi rất lâu rồi, Trương Vệ Vũ còn chết đứng tại chỗ, cái mồm quạ không may nói trúng rồi ...
Trương An Thế thở phào, bao sao Đại sư huynh nhẹ nhàng bỏ qua cho hắn như thế, bất kể Đại Hán tương lai có kinh doanh Tây Vực không, cả đời này hắn không muốn rời Quan Trung, không ... Nói chính xác là Trương An Thế chưa bao giờ định rời Trường An.
Hiện giờ may mà có Trương Vệ Vũ, định an ủi hắn vài câu, nhưng cảm giác lúc này im lặng chuồn đi là tốt nhất.
Kim Nhật Đê ngồi dựa vào cửa sổ, tay cầm sách nhưng không có tâm tư xem sách, ánh mắt thất thần.
Một ngọn đèn nhỏ từ xa đi tới, chiếu lên mặt nhổ như ngôi sao băng di chuyển chậm chạp.
Trương An Thế tới rất lâu mà Kim Nhật Đê không nhận ra, phải ho mấy tiếng mới đánh thức được hắn từ trong trầm tư.
“ An Thế, ta nhớ thảo nguyên.” Qua nhiều năm, hai người họ hình thành tình bằng hữu kỳ lạ, Kim Nhật Đê không che giấu:
“ Bên cạnh Trường Môn cung có thảo nguyên nhỏ, rảnh rỗi tới đó đi dạo.”
“ Ta còn nhớ Kỳ Liên Sơn, sông băng, núi tuyết, nhớ cừu dê ... Nhớ sữa khô mang theo vị cỏ …” Kim Nhật Đê buồn bã:” Đời này e ta không thể về thảo nguyên nữa rồi.”
Tuy tới từ hai dân tộc vốn thù địch nhau, Trương An Thế lại thấy rất hợp khẩu vị với tên này, hôm nay tâm trạng hắn cũng không tốt:” Bệ hạ còn sống thì ngươi không thể về thảo nguyên được, dù nhớ cũng là đại tội.”
Hai cái dạ sầu uống không biết bao nhiêu rượu, say khướt tỉnh lại, Kim Nhật Đê hết sức cảm kích Trương An Thế tới bồi tiếp mình cả tối, càng ngày hắn càng thấy cô độc, cứ như mình là người Hung Nô cuối cùng vậy.
Cùng Trương An Thế rời Vân thị, đi trên Xuân Phong Lộ ngày nào, hắn không còn là vương tử ở nơi đó nữa, không còn phụ nhân Hán gia xinh đẹp dừng xe ngựa, không có sĩ nữ kiều mị rủ hắn đi cùng xe.
Mỹ thiếu niên năm nào nay đã thành trung niên râu tóc rậm rạp, che lấp ngũ quan.
Có lẽ vẫn còn phụ nhân thích sự hoang dại của Kim Nhật Đê, nhưng hắn thì không còn hứng thú với họ.
Trương An Thế thì vui vẻ chứng kiến cảnh này, Kim Nhật Đê không còn sức hút năm xưa, tên béo như hắn liền rất thích du hành cùng.
“ Kim Nhật, hôm nay ngươi có công vụ không?”
“ Có, bên Bá Thủy xảy ra một thảm án, 114 người trong một thương đội bị giết chết, chỉ có một người chạy thoát, bệ hạ đã biết, lệnh cho ta bắt hung thủ về quy án.”
“ Cướp của à?”
“ Tài sản vẫn còn nguyên, ngay cả mỹ ngọc hiến cho đông cung cũng không mảy may tổn thất, đây là báo thù. May mà Mã Hợp La được Đại sư huynh ngươi vô tình cứu được, bệ hạ không tin Đình úy phủ cũng không dùng Tú ý sứ giả, giao cho đám cận vệ bọn ta.” Kim Nhật Đê liếc Trương An Thế một cái:” Ta đi hỏi chuyện Mã Hợp La đây, xem xem chuyện này do ai làm, nói ra Vân thị ngươi là đáng nghi nhất đấy.”
“ Vì sao?”
“ Vì Mã Hợp La là kẻ thù của Đại sư huynh ngươi, nhưng như thế chưa phải điều đáng nghi nhất, mà là vì hắn là loại sẽ tốt bụng cứu người sao? Nếu là chuyện không liên quan tới hắn, lại là kẻ thù ngã trong nước, hắn sẽ coi như không thấy.”
Trương An Thế vỗ ngực:” Ta lấy danh dự ra thề, chuyện này không liên quan tới Vân thị.”
“ Danh dự của ngươi không đáng một xu, giờ ngươi nên nghĩ cách xử lý hậu quả ra sao đi.”
“ Ta thấy chuyện này do thái tử làm đấy.”
Kim Nhật Đê lắc đầu:” Thái tử lại đi giết người của mình à?”
Trương An Thế bĩu môi:” Loại chuyện này hắn đâu phải làm lần đầu.”
Kim Nhật Đê vẫn lắc đầu, thái tử không phải thằng ngốc, hiềm nghi lớn của hắn là Vân thị, nhưng nếu Vân thị làm, hắn biết đừng mong tìm ra manh mối.
...... ......
Đại ngục Đình úy phủ.
Đối diện với Chung Ly Viễn đang chơi với đồng kim tệ, Mã Hợp La đem tất tần tật kể ra, hắn thề, đám người áo đen kia chắc chắn là mãnh tốt trong quân mới có thể lấy ít đánh nhiều còn diệt sạch địch.
Về phần vì sao bị tập kích thì Mã Hợp La đáng thương không biết, lại dám nói vì tài vật ...
Khi Chung Ly Viễn dùng khốc hình thì hắn mới khai ra trong đội ngũ còn có hai người Hán hành tung quỷ dị.
Mã Hợp La đoán đó là quỷ nô, nguyên do vì chúng nói giọng đất bắc.
Khi tấu chương của Chung Ly Viễn và Kim Nhật Đê cùng đặt lên bàn của hoàng đế, hoàng đế xem xong hỏi thái tử Lưu Cư đứng đợi phán quyết bên cạnh.
“ Sao ngươi lại có liên hệ với quỷ nô?”
Lưu Cư run rẩy:” Nhi thần có chút qua lại về tiền tài.”
Vệ hoàng hậu nghe vậy gần như ngất xỉu.
Lưu Triệt lại tỏ ra bình đạm, tựa hồ có chút hài lòng, nhìn Lưu Cư kinh hoàng thỉnh tội, xua tay:” Rất tốt, ngươi đi đi.”
Lưu Cư không hiểu thế nào, nơm nớp lo sợ rời Kiến Chương cung, sau đó đem mọi chuyện kể Chu Mãi Thần thỉnh giáo vì sao phụ hoàng mình lại bình tĩnh như thế.
Chu Mãi Thần vuốt râu cười:” Đây là chuyện tốt, bệ hạ là bậc chí tôn, sẽ không bận tâm điện hạ có dây dưa gì Hung Nô hay không, nếu là người khác thì đây là tội chặt đầu, còn điện hạ là trữ quân nên qua lại với tất cả, dù là người Hung Nô.”
“ Chỉ có một điều không hay, thân phận quỷ nô quá thối, điện hạ không nên dính dáng. Bệ hạ không bận tâm điện hạ làm gì, chỉ cần điện hạ nói thật, giờ phiền toái của điện hạ đã bị tiêu trừ, bệ hạ sẽ thắc mắc, ai dám giết bộ hạ của thái tử ngay ở mảnh đất Quan Trung này.”