Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 16 - Q1 - Chương 016: Cháu Là Người Tần. (1)

Q1 - Chương 016: Cháu là người Tần. (1) Q1 - Chương 016: Cháu là người Tần. (1)

Sau khi nhập đông, mỗi ngày Vân Lang đều sống vô cùng phong phú, căn nhà đá ngày nào cũng có thay đổi, cũng có thêm thứ mới mẻ.

Đầu tiên là có hai cái giường lớn, chân giường làm bằng gỗ súc cao bằng nhau, nói mãi Thái Tể mới chịu giúp cho đấy, sau đó đặt giá gỗ thô sơ lên, Vân Lang dùng suốt cả một ngày xếp từng cuộn trúc lên, rồi mới trải da thú, thế là cách tuyệt với sàn đá lạnh ầm thấp, chắc chắn lại còn ấm áp không biết bao nhiêu mà kể, không sợ mấy thứ rắn rết loằng ngoằng gì đó chạy qua lại.

Tường ngoài nhà đá treo lủng lẳng thịt khô, đều là do con hổ gần đây chăm chỉ bắt được, Vân Lang lấy muối ướp, sau đó thành lương thực mùa đông.

Thái Tể có một loại bản lĩnh kỳ quái, đó là chỉ cần Vân Lang muốn cái gì, ông ta đều làm được, còn rất dễ dàng.

Ví như muối ăn.

Trước khi có sản suất công nghiệp hóa, muối ăn luôn là món hàng quý, đừng nói tới cái thời đại nguyên thủy này.

Ấy vậy mà Thái Tể một lần mang về cho Vân Lang cả bao muối ăn lớn, còn là muối tinh tốt nhất, trắng như sương.

Hỏi thì ông ta chỉ cười rất khó ưa, Vân Lang tạm bỏ qua, sớm muộn gì y cũng tìm hiểu được.

Động vật mùa thu rất béo, nên Vân Lang rán được rất nhiều mỡ, trong đó đa phần là mỡ lợn rừng, đem cho vào cái hũ cao nửa người, đủ hai bọn họ ăn tiết kiệm cả năm trời.

Khi bên ngoài có bông tuyết la đà thì Vân Lang ở trong nhà vô cùng chuyên tâm nhặt ra những hạt gạo còn ăn được trong đống gạo mốc.

Đây là gạo cũ, thời gian hẳn là lâu lắm rồi, còn có ít thóc chưa xát vỏ, nhưng vỏ không còn vàng óng nữa, mà là vàng sẫm, được cái đem xát xong thì hạt gạo thu được tốt hơn thứ gạo bên ngoài nhiều.

Với Vân Lang mà nói, Thái Tể giống như Doraemon vậy.

Chỉ có một điều không hay, cái gì ông ta đưa ra đều cũ rồi, toàn bộ đều là đồ tốt mà cũ, Doraemon cũng có cái túi thần toàn đồ đồng nát mà. Vân Lang cố gắng không đi nghĩ xem những thứ đó ở đâu ra, y sợ mình mà biết rồi, Thái Tể sẽ giết người bịt miệng.

Cuộc sống trong núi có đủ đầy hay không, trong đó không thể thiếu được sự nỗ lực không ngừng của Vân Lang.

Rau khô, rau muối, thịt muối, gia vị, thậm chí bọn họ có một cái mâm nửa gốm, đó là do Vân Lang tình cờ tìm ra một ít đất cao lanh, thí nghiệm nung ra trong lò củi.

Lúc mà tìm thấy đất cao lanh, Thái Tể còn nói loại đất này ăn được.

Vân Lang tất nhiên biết loại đất đó ăn được, có điều người ăn vào đều sẽ chết, nó còn có một cái tên thảm liệt là đất Quan Âm.

Thái Tể còn hào hứng giới thiệu cho Vân Lang biết một số cao nhân dựa vào ăn đất Quan Âm mà thành tiên, nhìn ra được, ông ta vô cùng hâm mộ.

Vân Lang thấy sau này mình mà muốn giết chết Thái Tể thì không cần dùng độc, kiếm ít đất cao lanh cho ông ta ăn là đủ.

Cho tới giờ ông ta đã tiết lộ rất nhiều bí mật, chỉ cần quy nạp tổng kết lại là có thể phán đoán ra đại bộ phận ý đồ của ông ta.

Có điều bây giờ Vân Lang còn chưa sẵn sàng ra ngoài gặp mặt người khác, đây là một thế giới khác hoàn toàn quá khứ của y, ở đây có quy tắc riêng của nó mà Vân Lang còn chưa nắm bắt được, y vẫn còn quá xa lạ. Một người mà quá khác biệt với mọi người ở cái thời đại này sẽ có kết quả tệ hại, bị giết chết.

Trong ngày tháng tuyết lớn phong tỏa đường đi, chỉnh lý lại thẻ sách là quá trình học tập.

Vân Lang phân biệt chữ vô cùng khó khăn, chữ tiểu triện rất giống nhau, không để ý một cái là nhìn nhầm, nhin nhầm một chữ thôi khiến cả quá trình đọc chữ loạn ngay.

Không cách nào học tập chữ tiểu triện tốt hơn cả ngày ngâm mình trong đống thẻ sách.

Thực ra nội dung ghi chép trong thẻ sách đầy phòng chẳng nhiều hơn cuốn sách dày nửa tấc, song nội dung thông tin lại cực kỳ phong phú.

Chữ viết trên thẻ sách khó đọc, nghe Thái Tể nói, trước kia dùng đao khắc, càng khó hơn, bởi thế để giảm thời gian chế tác, chữ viết trên đó tối giản hết mức có thể, đôi khi đơn giản hóa tới mức bản thân tác giả còn chẳng hiểu nổi mình khắc cái gì.

Một từ có rất nhiều nghĩa, cho nên mỗi người lại dịch ra một kiểu, hậu nhân vì sao có vô số lời giải thích với học vấn mà thời cổ lưu truyền lại, giờ hiểu rồi, chủ yếu là nghèo.

Thái Tể vô cùng hài lòng với tinh thần học tập nghiêm túc của Vân Lang, nhất là Vân Lang xem xong lại còn phân loại ra theo nội dung và ngày tháng, khiến ông ta có thể dễ dàng tìm ra ghi chép mình cần.

“ Bằng vào cách phân loại này, nếu như vương còn, lão phu sẽ tiến cử ngươi làm quan trị canh của vương.”

“ Chức đó mấy đảm?”

“ Sáu trăm.”

“ Có đủ nuôi cả nhà không?” Vân Lang còn chưa có cả kiến thức phổ thông nhất, nên gì y cũng hỏi:

“ Đủ rồi, do là cận thần của vương, cơ hội được ban thưởng còn nhiều hơn nữa. Nếu may mắn, thậm chí có thể hôn phối với nữ tử các nước hiến lên.”

“ Nếu Đại Tần vẫn còn, gia gia sẽ thế nào?”

Khuôn mặt Thái Tể sáng hẳn lên, ông ta khoái chủ đề tưởng tượng này lắm, nói từng chữ: “ Nếu vương còn, cửa nhà thái tể, kẻ tầm thường không được vào.”

Rõ ràng kẻ tầm thường mà Thái Tể nói khả năng là chỉ loại tiểu lại làm trị canh quan như Vân Lang, bị người ta khinh rồi, có điều đám quý tộc sa sút đều thế, suốt ngày lấy vinh quang tổ tiên ra kể.

Vân Lang cẩn thẩn hỏi ra thông tin quan trọng nhất: “ Gia gia, giờ ai làm hoàng đế ở ngoài kia?”

“ Tên ngụy đế Lưu Triệt.”

Với Thái Tể thì trừ đại vương của ông ta thì là ngụy đế hết, chẳng có gì lạ, cơ mà, Lưu Triệt à, Vân Lang lục lọi đầu óc, cha mẹ ơi, là Hán Vũ đế à? Nếu Thái Tể muốn lật đổ Hán Hiến đế thì y tham gia chứ, chọc vào Hán Vũ đế, Vân Lang thấy nên tính đường chuồn thì hơn, chỉ cần biết lịch sử người ta thường gọi Tần Hoàng Hán Vũ là đủ hiểu Hán Vũ đế khủng bố cỡ nào, run run tham dò: “ Gia gia, chúng ta muốn phản Hán phục Tần à?”

Thật may Thái Tể còn chưa điên cuồng tới mức đó, buông một tiếng thở dài: “ Lưu Triệt thừa hưởng phúc ấm của phụ tổ kho lương chất cao như núi, gạo cũ chưa hết, gạo mới lại tới, nghe nói thừng xuôn tiền trong kho đều đã mục nát hết, đành chất đống ngoài trời. Thêm vào kẻ này thông minh từ nhỏ, biết giảm thuế phú vạn dân, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, bây giờ khởi sự không thành công được.”

“ Thời cơ không tốt, chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở ẩn đợi thiên thời, một khi phong vân biến đổi, chúng dựng lại giang sơn Đại Tần.”

Vân Lang gật mạnh đầu, biểu thị vô cùng tán đồng kiến giải của ông ta, quả nhiên là ông ta muốn phục Tần, còn may vẫn thức thời, người biết không thể mà vẫn làm đều thành liệt sĩ, y không hứng thú làm liệt sĩ.

Nhận thua đôi khi là hành vi thể hiện trí tuệ, nhất là nhận thua trước Hán Vũ đế, Vân Lang thấy kiêu ngạo và vinh dự.

Bình Luận (0)
Comment