Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 15 - Q1 - Chương 015: Rốt Cuộc Cũng Giống Cái Nhà.

Q1 - Chương 015: Rốt cuộc cũng giống cái nhà. Q1 - Chương 015: Rốt cuộc cũng giống cái nhà.

Dùi sau khi được tôi quả nhiên là lợi khí nhân gian, Thái Tể lấy đi mất ba cái dùi dài nhất, ông ta định dùng làm binh khí.

Đoản đao thì không thể dùng nước tiểu để tôi rồi, mặc dù tôi càng tốt mà thôi, nhưng Vân Lang trong tương lai sẽ dùng nó làm dụng cụ ăn uống, đưa lên miệng thôi đã buồn nôn, ăn uống gì nữa.

Nước suối lạnh giá là một lựa chọn không tệ, Vân Lang không biết cái đao của mình có phù hợp để dùng nước tôi hay không? Mặc dù cá tỉ lệ lớn xuất hiện vết nứt, nhưng cuối cùng y vẫn lấy hũ gốm đi mc nước suối.

Lưỡi đao được nung đỏ từ từ cho vào nước.

Đao hơi cong đi, đó là kết quả của việc giản nỡ vì nhiệt, vì quá trình này khiến nó khó tránh khỏi xuất hiện mười mấy vết nứt li ti.

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Vân Lang, Thái Tể cười suốt, rút đoản đao trong vỏ da cá sấu ra, đưa cho Vân Lang: “ Đây là đoản đao do Từ phu nhân chế tác đấy, tốt hơn cái đao nát ngươi làm nhiều.”

Vân Lang hai tay nhận lấy đoan đao đẹp đẽ, mắt lại đầy oán hận.

Thái Tể cười cười chỉ đao trong tay Vân Lang: “ Sớm chuẩn bị cho ngươi, nhưng ngươi cứ muốn đích thân làm một cái, gia gia không ép, giờ không làm được, cho ngươi cũng không muộn.”

Vân Lang muốn chửi um lên cho đã đời, lão già khốn kiếp nhìn mình vất vả bao ngày đốt than, rèn đao mà chả nói năng gì, rốt cuộc nhịn được … Ôi thôi bỏ, coi như rút kinh nghiệm, biết đâu sau này còn dùng tới, y chỉ đành vỗ về tâm linh bị tổn thương của mình.

“ Từ phu nhân nước Triệu chính là người rèn thanh độc kiếm cho Kinh Kha ..”

Chỉ một câu nói có phần lãnh đạm của Thái Tể khiến cơn giận của Vân Lang bay sạch, bất giác nhìn lại đao nằm trong vỏ da cá sấu, tất nhiên đây không phải là thanh độc kiếm dùng để ám sát Tần Vương. Trong lời của ông ta, Vân Lang biết thêm, tuy cuộc ám sát của Kinh Kha thất bại, nhưng Từ phu nhân không thoát tội, Tần tướng Vương Tiễn đại phá nước Triệu, Từ phu nhân hoảng loạn như chó nhà tang tự trói tới Hàm Dương làm tượng nô cả đời, đổi lấy mạng sống cho cả nhà.

Từ đó trong Tần cung có nhiều vũ khí sắc bén.

Đoản đao Thái Tể ném cho nên gọi là đoản kiếm thì đúng hơn, vì có hai mặt đều là lưỡi, nhìn hàn quang lóe lên là biết không phải thứ cát tường. Không biết là Từ phu nhân cho thêm gì vào trong đoản kiếm, chỉ biết cái đao do Vân Lang dày công chế tác sau khi va chạm với đoản kiếm của Từ phu nhân vài lần liền biến thành cái cưa.

Kỳ thực cuối cùng Vân Lang dùng thanh đoản đao đó làm cưa thật, đem đi cưa gỗ vô cùng thích hợp.

Lần đầu Vân Lang luyện sắt kết thúc như thế, khi ấy mùa thu cũng hết, chỉ cần nhìn lớp sương trắng dầy trên phiến lá đỏ thì có thể dự đoán mùa đông này sẽ lạnh thế nào.

Vân Lang kịp thời chế tác xong cái giày, xấu xí, khó coi, chướng mắt, phi nghệ thuật, đáng vứt vào sọt rác, đem những từ đó mà miêu tả cái giày của y đều hợp.

Nhưng nhìn thế giới nên nhìn cả hai mặt, nếu chịu đựng được cái xấu của nó sẽ thấy nó có chỗ để tán thưởng như ấm áp, thoải mái, chắc chắn.

Nhất là sau khi buộc dây vào, nó liền rất giống giày bảo hộ lao động cao cấp.

Tới sáu lớp da sói để làm đế giày, sau đó dùng thừng buộc chi chít, bên ngoài còn phủ thêm một lớp da lợn rừng, gót chân và mũi bàn chân đóng thêm một tấm gỗ, dù dẫm vào nước, bên trong vẫn giữ được sự khô ráo.

Mỗi lần Vân Lang vênh váo đi cái giày da mới tinh dẫm cành cạch trên sàn đá lạnh băng, cái mặt Thái Tể trở nên rất khó coi.

Rõ ràng ông ta cực kỳ muốn một cái nhưng vì thể diện quý tộc mà không mở miệng ra được.

Khoe khoang đủ rồi, Vân Lang liền làm giày và quần áo mùa đông cho Thái Tể, đó là kỹ năng mà một người hiểu chuyện phải nắm được, khoe xong thì phải biết chia sẻ, nếu không sẽ khiến nhiều người căm ghét.

Mới đầu Thái Tề rất chống đối chuyện mặc quần, nhưng mà nghe Vân Lang nói ngọt mãi miễn cưỡng thử một lần, kết quả mặc vào rồi không chịu cởi ra cho y hoàn thành nốt.

Theo lời ông ta nói thì thứ trang phục này là Hồ phục kỵ xạ, do Triệu Vũ Linh Vương học dã nhân mà làm ra, không phù hợp với yêu cầu của bậc đại phu. Sau đó ông ta tự kiếm được cái cớ bao biện cho mình, đó là kỵ binh Đại Tần cũng mặc, tước vị ông ta có thể làm thiên tướng trong quân, cho nên mặc thế này cũng không phải là trái lệ.

Mặc mỗi cái quần cũng phải đấu tranh tư tưởng cực khổ như vậy đấy.

Còn về giày thì khỏi phải mời ông ta, Vân Lang mới làm xong một bên đã đi ngay rồi, thúc giục y làm nhanh nhanh.

Quanh năm suốt tháng trèo đèo lội suối, ông ta biết một đôi giày tốt có lợi thế nào.

Vân Lang làm ống quần rất dài, như thế Thái Tể có thể nhét ống quần vào giày, buộc dây lại, liền thành một thể, gió to tới mấy cũng không chui lọt.

Mặc quần áo mới đi khoe khoang với dã thú suốt cả ngày, Thái Tể trở về khen không ngớt miệng, rồi lại bi thương cảm khái: “ Nếu Mông Điềm đại tướng quân mà có bộ y phục này, đuổi Hung Nô vạn dặm chẳng khó gì, vương chẳng phải sai bách tính thiên hạ xây Trường Thành, khiến thiên hạ xương trắng chồng chất, người người nổi dậy làm phản.”

Trung thần trên đời như Thái Tể khả năng không nhiều nữa, Tần Thủy Hoàng nằm trong lăng mộ cách đó không xa chẳng biết có cảm ứng được không? Nếu ông ta có linh, nghe được mình chết bao năm rồi vẫn có người tận trung với Đại Tần đã mất, Vân Lang thấy ông ta đủ kiêu ngạo muôn đời.

Cứ nhắc tới Đại Tần là Thái Tề đau thương rơi lệ suốt một ngay một đêm.

Đại Vương bây giờ căn bản không tới gần Thái Tể, cứ thích bám dính lấy Vân Lang như con hươu sao kia, vạn bất đắc dĩ mới phải theo ông ta.

Vân Lang gần đây đi sâu hơn vào rừng, phát hiện ra có cây xoan, lột vỏ phơi khô nấu nước, tắm cho con hổ bảy tám lần, diệt trừ hết ký sinh trùng trên người nó.

Mùa đông lạnh ngủ cùng giường với hổ, không chỉ an toàn mà còn ấm nữa.

Lông hổ vào mùa đông lóng lánh như sa tanh vậy, chỉ là Vân Lang phải dạy nó đừng tùy tiện dùng lưỡi liếm mình, lưỡi nó toàn gai mọc ngược, liếm một phát không khác gì bị giấy ráp chà lên da, đau không tả nổi.

Nhà cửa sạch sẽ rồi, không cho con hươu ở lại nữa, làm tạm một cái lán ở cửa, cho nó ra ở đấy ở, không phải kỳ thị, vì dạy nó vô số lần rồi mà nó cứ đại tiểu tiện bừa bãi. Không như Đại Vương, rất ngoan, không đại tiểu tiện tùy tiện.

Thế là ai có chỗ người đó, cái nhà rốt cuộc trông tạm giống cái nhà.

Tạm thôi, thứ Vân Lang muốn làm còn nhiều lắm, y chưa định dừng lại ở đây đâu.

Bình Luận (0)
Comment