Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 14 - Q1 - Chương 014: Thái Tể Tẩy Não. (3)

Q1 - Chương 014: Thái Tể tẩy não. (3) Q1 - Chương 014: Thái Tể tẩy não. (3)

Rèn sắt trước tiên phải rèn kìm gắp than, cái kim Thái Tể mang về đậm phong cách Tần Hán, cổ điển thô kệch.

Được túi da thổi gió, cái lò rất nể mặt Vân Lang, lửa cháy rừng rực, chuyển từ màu quất hồng sang màu xanh, dưới nhiệt độ cao, chẳng mấy chốc cái kìm sắt vụn đã đỏ rực.

Chùy lớn phải dùng nhiều sức mới nâng lên được, Vân Lang chưa làm được điều ấy, đánh dùng chùy nhỏ đập từng chùy cho cái kìm sắt vụn gấp làm đôi, sau đó nhân lúc nhiệt độ vẫn cực cao, cố sức vung chùy đập sắt mềm.

Không có than cốc, than gỗ bị gió từ túi da thổi mạnh, chẳng mấy chốc mà cháy hết, nhìn than ít dần đi, Vân Lang mệt mỏi bã người, vẫn phải cố hết sức vung chùy.

Vậy là năm ngày luyện than củi, nung lò, tốn thêm một ngày vung chùy, Vân Lang sức cùng lực kiệt mới hoàn thành được cái kìm gắp than cỡ nhỏ nhất thì kiệt sức chẳng cử động nổi nữa.

Con hổ tha Vân Lang như tha chó con về nhà đá, Thái Tể ngồi trong căn nhà được y dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ung dung uống nước, Vân Lang có làm ra cái gì cũng chẳng khiến trái tim sĩ tộc cao quý của ông ta dao động.

Thái Tể bình thản dùng cái kìm mà Vân Lang rèn được, gắp than củi mà Vân Lang đốt được, cho vào bếp lửa, ông ta không thích làm việc, nhưng rất thích hưởng thụ sự tiện lợi Vân Lang đem lại.

Thứ quý tộc khốn kiếp.

Chửi thì chửi thế thôi, ơn cứu mạng lớn hơn trời, Vân Lang không tính toán chuyện đó, sau khi được hổ tha về, còn cựa mình đứng dậy, nấu canh thịt cho vị đại gia này.

Thái Tể bây giờ cơ bản không nấu nướng nữa, ông ta chỉ ngồi đợi ăn thôi.

Cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng ngon, đó là theo đuổi của Vân Lang, cuộc sống đã khổ cực lắm rồi, nếu như cả món ăn mỗi ngày cũng không trông đợi gì, vậy còn sống làm quái gì nữa. Biến thứ đơn giản thành món ăn ngon lành là thứ khiến Vân Lang vượt qua ngày tháng gian khổ.

Cho thịt lợn rừng phơi khô đun tới khi chảy mỡ ra, rồi thêm bát giác, hoa tiêu, gừng núi, hành dại, toàn thứ gia vị tạm bợ cũng đủ làm hương thơm ngào ngạt.

Miếng xương đùi lợn vẫn còn dính rất nhiều thịt, chẳng đợi nấu chín, Vân Lang vớt ra, để nguội rồi đưa tới trước mặt hổ.

Con hổ cũng quen ăn đồ chín rồi, mặc dù đa phần nó vẫn ăn thứ máu me, nhưng buổi tối ăn thịt chín có thêm ít muối vẫn là hưởng thụ lớn nhất.

Chỉ là con hổ chưa kịp ăn đã bị Thái Tể lấy mất, ông ta vừa ăn vừa trách:” Món ngon như thế đem nuôi súc sinh phí phạm quá.”

Đại Vương gầm gừ, lập tức bị cái gậy gỗ lớn đập vào đầu, thế là vừa rồi còn căm phẫn không kiềm chế được lảo đảo đi hai bước rồi ngã gục xuống đất.

Thái Tể ném gậy gỗ đi, ngạo nghễ nói:” Súc sinh chỉ là súc sinh, học được quy củ mới có thể sống được, nếu một ngày nó có ý hại chủ thì phải lột da nấu xương.”

Vân Lang bỏ thìa gỗ xuống:” Gia gia tranh ăn với nó không mất thân phận à?”

“ Nô lệ và sĩ nhân, một ở mặt đất một ở trời, nô lệ và dã thú cùng hàng, lão phu đoạt lương thực của dã thú nô lệ để ăn đó là thiên đạo.” Thái Tể không phật ý mà tranh thủ thời cơ giảng giải:

“ Từ khi Chu thiên tử mất thiên hạ, quần hùng nổi dậy, các nước chinh chiến không ngừng nghỉ, mưu kế tầng tầng lớp lớp, kỳ nhân dị sĩ như măng xuân sau mưa. Tranh thiên hạ chính là sĩ nhân, uy thiên hạ là sĩ nhân, phục thiên hạ là sĩ nhân.”

“ Sĩ nhân giá ngự bách tích như giá ngự trâu ngựa, xua bình dân, nô lệ lên đấu trường như xem trò thôi, sĩ nhân là chúa tể thiên hạ, cần gì lấy đó là đặc quyền do trời ban cho.”

“ Vân Lang hãy nhớ, ngươi là sĩ nhân, nên có lòng trắc ẩn, nhưng đừng bố thí bừa bãi. Giống như hôm nay cho hổ ăn, nó thường ngày ăn sống nuốt tươi quen, ngươi cho nó ăn thịt chín, một khi quen rồi, nó sẽ lười đi săn, chúng ta không có nguồn thịt nữa.”

“ Bởi vậy, ai giữ phận nấy là thiên đạo, không thể tùy tiện thay đổi, nếu không ắt gặp họa.”

Vân Lang thấy Thái Tể đang bắt đầu đại nghiệp tẩy não của ông ta, đạo lý gì thì cũng có lý trong khoảng thời gian đặc biệt, tới khi nó bị đạo lý lớn hơn thay thế.

Y cũng có rất nhiều đạo lý lớn để nói, có điều y không định nói, nói ra sẽ chết người. Giống như một nhân viên muốn nói lý lẽ với ông chủ của mình, thắng thì thắng rồi, nhưng thời khắc xui xẻo của hắn cũng tới.

Thế nên Vân Lang chắp tay một cái coi như thụ giáo, sau đó rưới nước canh lên bát cơm.

Ăn liền ba bát cơm nóng thơm, dù sĩ nhân hay là nô lệ cũng thỏa mãn, vật chất mới là nhân tố làm người ta đi trái với lương tâm.

Giống như Đại Vương, thương tâm gặm khúc xương không thịt xong là thỏa mãn nằm bên bếp lửa, âu yếm con hươu sao quên đi vừa rồi bị bạc đãi.

Bây giờ ngủ với Vân Lang mà nói là sự hưởng thụ thực sự, cả đêm không cần mơ cãi nhau với bạn gái, thân thể được nghỉ ngơi trọn vẹn, mỗi buổi sáng với Vân Lang mà nói là chuyến hành trình mới.

Rèn sắt là công việc cần kiên nhẫn, chỉ khối sắt bằng lòng bàn tay bị chùy sắt của Vân Lang đập gập lại ba mấy lần, hoa văn đẹp đẽ do bị đập gập đã dầy xuất hiện, bây giờ chỉ còn cần tạo hình và tôi sắt thôi.

Kỹ thuật của Vân Lang không tốt, y mới chỉ xem quá trình làm dao Anh Cát Sa của Tân Cương, cộng thêm biết vài tri thức nhỏ của rèn sắt.

Kinh nghiệm cuộc sống cho y biết, rất nhiều công nghệ thủ công thực ra không hề khó, cái khó là có dám làm, có đủ kiên nhẫn mà làm hay không mà thôi.

Nhiều ngày sau một thanh đoản đao hình dáng vô cùng xấu xí xuất hiện trước mặt Thái Tể, ông ta không ngạc nhiên, với thân thể yếu đuối gầy gò của Vân Lang, làm tới mức này đã là hơn công tượng bình thường rồi.

Làm ông ta ngạc nhiên là Vân Lang cố ý thu gom nước tiểu, không chỉ của y, mà còn của con hổ, hổ tất nhiên không có thói quen đái vào hũ, Thái Tể nhìn Vân Lang truy đuổi con hổ khắp nơi muốn nó đái vào mũ, bất giác khuôn mặt khắc khổ âm u cũng hiện lên nụ cười tươi sáng.

Cái dùi được nung nóng cho vào nước đái, sau khi cái mùi khó ngửi bốc hơi hết, một cái dùi đen xì xì xuất hiện.

Sau khi lớp vỏ đen xì bên ngoài bị mài đi, lắp thêm cán gỗ, vậy là xong.

Nó sắc nhọn vô cùng, thường ngày cái kim lớn khiến Vân Lang cố hết sức mới đâm xuyên được da sói, bây giờ đối diện với dùi mới làm, không khác gì tờ giấy. Cho dù là đế giày sáu lớp da cũng không còn là vật cản trên con đường làm giày của Vân Lang nữa.

Vân Lang hưng phấn như đứa trẻ con suốt cả ngày dùng dùi đâm hết thứ này tới thứ khác, còn hứng lên làm thêm vài cái dùi nữa.

Bình Luận (0)
Comment