Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 22 - Q1 - Chương 022: Đại Vương Phái Ta Đi Tuần Núi. (3)

Q1 - Chương 022: Đại vương phái ta đi tuần núi. (3) Q1 - Chương 022: Đại vương phái ta đi tuần núi. (3)

“ Mày xem, không nhiều nữa, chỉ còn một miếng nhỏ, tao chưa no mà, mày không thể ngoan ngoãn đi ăn thịt à?” Vân Lang ra sức bảo vệ bát cơm, đẩy đầu hổ ra ngoài, hết lời khuyên can:

Y nói thế nào cũng vô ích, Thái Tể ngẩng đầu lên nhìn một cái, Đại Vương lập tức nằm xuống đất tiếp tục gặm miếng thịt sống của mình, cái mặt buồn thiu tội nghiệp, thi thoảng liếc nhìn Vân Lang ai oán.

“ Chiều chuộng không thể quá.” Thái Tể chỉ nói đúng một câu:

Vân Lang gật đầu, mau chóng ăn hết cơm trong bát, còn hướng về phía Đại Vương úp bát xuống, hết rồi, nó thất vọng lề mề ăn đồ của mình.

Hổ nhà ai mà lại chê thịt sống chứ?

Đột nhiên Thái Tể đề nghị:” Sau đoan nguyệt (tháng giêng) sẽ là mùa xuân, ngươi có muốn theo ta tuần núi không?”

Ngoài kia tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời lạnh lắm, chỉ nghe tiếng gió thổi thôi đã đánh tan ý định ra ngoài của người ta, Vân Lang nghe Thái Tể nói thế thì ngẩn ra: “ Mấy ngày trước gia gia còn nói chưa tới lúc mà.”

Thái Tể cô độc nói: “ Tới lúc rồi, khai xuân sẽ có rất nhiều thợ săn lên núi, khi ấy một mình ta không ứng phó được nữa.”

Vân Lang hít sâu:” Mục tiêu của chúng là tìm kiếm hoàng lăng sao?”

Thái Tể lắc đầu: “ Mục tiêu của chúng là dã nhân trên núi.”

“ Dã nhân, trên núi có dã nhân à?” Vân Lang kinh ngạc đứng bật dậy, y rất hứng thú với thứ mới mẻ:

Thái Tể nhìn y bằng con mắt lạnh băng, không chớp.

Vân Lang gãi gái mái tóc chỉ dài hai tấc, ngượng ngùng nói: “ Chúng ta là dã nhân sao?”

Thái Tể mặt lạnh tanh: “ Thượng Lâm Uyển là nơi tên ngụy đế Lưu Triệt săn bắn, luyện binh, càng là nơi hoàng tộc Lưu thị thường tới tụ hội yến tiệc, nhất là vào mùa xuân, bách tính vốn sinh sống ở nơi đây đều bị điều đi nơi khác, những người không chịu lưu lãng hoang dã, không đăng ký trong hoàng sách đều là dã nhân.”

“ Không dùng lễ nghĩa để đánh giá một người có phải là dã nhân hay sao à?” Vân Lang chỉ nghe đã nảy sinh ác cảm:

“ Câu này do Khổng Khâu nói, không phải ngụy đế Lưu Triệt nói, hắn nói chúng ta là dã nhân thì chúng ta là dã nhân. Tuy hắn là một tên ngụy đế, lời nói ra vẫn là luật.”

“ Cháu không phải là dã nhân.” Vân Lang mặt khó coi:

“ Được, ngươi bảo với thợ săn, ngươi là lưu dân, sau đó đợi chúng đưa ngươi tới Thiếu Phủ giám nhận tiền thưởng, ngươi sẽ thành cung nô của Thượng Lâm Uyển tới chết.”

“ Lần trước gia gia nói cung nô không phải nộp thuế, không phải lao dịch ... Nếu không bị chèn ép quá mức, tựa hồ còn tốt hơn nông phu.”

Thái Tể buông đũa thở dài:” Nói có chút lý đấy, dưới sự bảo hộ của đế vương, đúng là sống tốt hơn bách tính sơn dã, chỉ tiếc rằng, một người làm nô, đời đời làm nô, con cái đều thấp kém, không có ngày ngoi lên.”

“ Nhưng nếu làm nông phu thì trừ càng khổ ra, cũng đâu có cơ hội nào để thay đổi thân phận đâu.”

“ Đúng là không, bởi thế ngươi nhất định giữ chặt lấy thân phận sĩ nhân của mình không thể mất, mất rồi sẽ không khác gì cát bụi.”

Vân Lang băn khoăn: “ Nhưng sĩ nhân Đại Tần ta, ở nước Hán chắc sẽ bị chặt đầu.”

“ Sĩ nhân bị chặt đầu cũng cao quý hơn thảo dân vạn lần.”

Thế này thì còn nói quái gì được nữa, một nói tới sinh mệnh, một nói tới giai cấp, không cách nào hòa hợp.

Có điều chuyện theo Thái Tể đi tuần núi thì đã được định đoạt, Vân Lang rất hưng phấn, đây là chuyến đi thám hiểm kích thích được y mong đợi từ lâu, y rất tò mò thế giới ngoài kia thế nào, nên chuẩn bị rất nhiều, nếu không mất mạng thì quá thảm.

Gần đây Vân Lang có cả quần trong bằng lụa, Thái Tể tất nhiên cũng có, lụa là lụa cũ, vốn là một tấm rèm cực lớn, dày, vốn màu đỏ sậm giờ đã bay màu đi nhiều, nhưng chắc chắn lắm, có bộ quần đùi áo trong bằng lụa, Vân Lang vứt quần áo của người chết đi.

Thực ra Vân Lang có nghi vấn, nếu Thái Tể kiếm được tơ lụa cũ, trước kia sao phải chém chết người để cướp một bộ quần áo cũ?

Vấn đề này không tiện hỏi Thái Tể, Vân Lang cuối cùng vẫn đem bi kịch quy kết cho sự thiếu tín nhiệm của nhân loại, tơ lụa sẽ làm bại lộ một số tin tức nên Thái Tể không định cho y.

Lụa là thứ được dệt cực kỳ chặt, nếu như đem bảy tám lớp lụa khâu vào với nhau còn có khả năng chặn được tên, dù không thể cũng giảm thiểu tổn hại rất nhiều.

Thái Tể có một bộ nhuyễn giáp rất lợi hại, ông ta nói da quỳ long làm thành, đao thương đâm không thủng, nước lửa không lọt qua, không bao giờ cởi ra, cho nên Vân Lang chỉ nghe nói tới.

Quỳ long trông thế nào?

"Trông như trâu, mình xanh không có sừng, một chân, ra vào nước ắt có phong vũ, sắc nó như nhật nguyệt, tiếng nó như sấm, gọi là quỳ", Thái Tể lấy ( Sơn Hải Kinh) ra đọc như thế.

Vân Lang biết thời này hổ răng kiếm tuyệt chủng rồi, không lý nào có con thú quái dị như thế tồn tại, y không có da quỳ long mà dùng, đành thắp đèn thâu đêm làm giáp lụa và hộ thoái, để đảm bảo thú này có hiệu quả, y chuyên môn tăng thêm một tầng, vậy là nhuyễn giáp của y có bảy lớp lụa.

Ly Sơn vào mùa đông lạnh khiếp người, cho dù là khai xuân cũng chẳng khá hơn là mấy, mặc dù mặc hai thứ này vào cả người Vân Lang không thoải mái, y vẫn cắn răng mặc, ít nhất thì nó ấm áp.

Tuyết ở mặt hướng về mặt trời đã bắt đầu tan, mùa xuân Vân Lang chờ đợi đã lâu tới rồi.

Nỏ cứng, treo trên tay, giơ lên là bắn, đoản kiếm của Từ phu nhân gài bên đùi, giơ tay ra là rút được, một thanh trường kiếm bằng đồng thau nặng trịch, Thái Tể nhất định muốn y đeo trên lưng.

Mũ tai chó làm bằng da báo, găng tay tinh xảo làm bằng da thỏ, áo ngoài và quần làm bằng da gấu khiến y cảm thấy khả năng bị thợ săn coi là gấu cao hơn coi là người.

Thái Tể nhìn Vân Lang đeo một số thứ giống thừng móc câu trên vai, do dự rất lâu cuối cùng cũng ngầm thừa nhận, dẫn y xuống núi.

Đứng trên núi, tầm nhìn xa, có rừng có sông có núi nên không cảm giác rõ rệt về thế giới tuyết, nhưng vừa đặt chân xuống dưới núi liền chỉ còn thấy cả trời đất tràn ngập một màu trắng thuần khiết. Đối diện với cánh đồng vắng lặng trắng tinh này, Vân Lang bất chợt nổi lên cảm giác mất sạch phương hướng.

Tuyết ngập đến tận đầu gối gây cản trở rất lớn cho việc đi lại, trời đất cô tịch âm u, bốn bề im phăng phắc không một tiếng động, Thái Tể hết sức chăm chú lầm lũi bước đi, Vân Lang thì bám sát gót cảnh giác nhìn quanh, nên chỉ có tiếng chân bọn họ giẫm trên tuyết loạt xoạt. Thi thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua khiến tuyết bám trên những cành cây thi nhau rơi xuống, bông tuyết rơi lả tả trên đầu.

Dọc đường hết sức bình an, thậm chí chẳng thấy bóng muông thú.

Bình Luận (0)
Comment