Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 23 - Q1 - Chương 023: Mạng Người Rẻ Mạt.

Q1 - Chương 023: Mạng người rẻ mạt. Q1 - Chương 023: Mạng người rẻ mạt.

“ Người như ngươi sẽ sống rất lâu đấy.”

Đi qua hai đỉnh núi, Vân Lang ngã bảy tám lần, lần nào cũng ngã trông có vẻ rất nặng, nhưng y luôn có thể đứng lên ngay lập tức, quần áo dầy cui trên người đã bảo hộ y rất tốt.

Thế nên Thái Tể chỉ biết lắc đầu cảm thán.

“ Gia gia mau cầu khẩn với thái tể các đời cho cháu sống càng lâu càng tốt, thế mới có thể bảo vệ hoàng lăng không bị người ngoài xâm phạm.” Mặc quần quá dày hậu quả là hai chân Vân Lang đi như bị bại liệt, đây cũng là điều cần thích ứng, không chỉ dày mà còn kín gió, rất ấm, mặt thì đã đỏ au như táo chín, kéo cái mũ tai chó ra là mồ hôi nhỏ xuống tong tong, hơi nóng lại gặp khí lạnh, đầu bốc khói chẳng khác gì Hỏa Diệm Sơn chuẩn bị phun trào:

“ Trước tiên cầu mong ngươi có thể chạy nhanh một chút thì hơn, gặp nguy hiểm thì ngươi thấy chạy thoát thân tốt hơn, hay nằm một chỗ làm bia thịt tốt hơn?” Thái Tể mỉa mai:

Vân Lang cười hăng hắc, nhận ra sai lầm của mình, vừa đi vừa phải tháo trang bị, Đại Vương giúp đỡ một cách vô oán vô hối. Đi qua đỉnh núi thứ ba, trên người Vân Lang chỉ còn nỏ, chùy thủ và trường kiếm, áo da cũng cởi đặt lên lưng Đại Vương, toàn thân nhẹ nhõm, nơi này có suối nước nóng chảy qua, lại nhiều ánh nắng, tuyết đã tan hết cả rồi.

Lụa là thứ tốt, vừa thoáng khí lại giữ ấm, quan trọng nhất là nó giúp hơi nước cơ thể sản sinh ra mau chóng bốc hơi, dù bảy lớp lụa dính vào một chỗ cũng mỏng hơn áo da, trên người Vân Lang chỉ còn áo lụa, vẫn đủ ấm.

Vượt qua đỉnh núi thứ tư, rừng cây dần trở nên thưa thớt, cỏ tranh mọc trên triền núi cao bằng cả người ta.

Vân Lang đi sau lưng Thái Tể, còn Đại Vương thì không thấy tăm tích đâu nữa, chỉ cần nó đi vào chỗ cỏ lau khô vàng, nếu không động đậy, dù ngay ở bên cạnh cũng không phát hiện ra được.

Thái Tể gạt một bụi cỏ, sắc mặt tập trung, Vân Lang thò đầu nhìn, một loạt dấu chân xuất hiện trên mặt đất vừa mới giãn đông.

“ Đây là cạm bẫy.”

Vân Lang rùn người xuống rồi học theo Thái Tể nhẹ nhàng lùi lại, dấu chân dẫn tới khu rừng thấp, rừng cây đen xì xì không nhìn rõ động tĩnh.

“ Ít nhất có ba người.”

Vẻ mặt nghiêm trọng của Thái Tể làm Vân Lang trở nên hồi hộp, dù sao đây là cuộc chiến sinh tử thực sự đầu tiên của y, không đơn giản chỉ là vụ ẩu đả ở trường năm xưa, y tập trung tinh thần không chỉ quan sát xung quanh, còn ghi nhớ hành động của Thái Tể.

Theo Thái Tể đi nửa vòng rừng, Thái Tể quỳ một chân xuống đất, quay đầu nhìn Tần lăng cao lớn, sau đó nhìn chằm chằm con đường nhỏ trước mặt không xa.

Xem ra phải đánh phục kích rồi, Vân Lang tháo nỏ xuống, học theo Thái Tể quỳ một chân, lòng dâng lên sự cảm khái, y vô cùng quen thuộc mảnh đất này, ngay dưới chân bọn họ là lăng mộ đội quân đất nung lừng danh, hai nghìn năm trước là mảnh đất hoang bao la ...

Từ khi Tần Thủy Hoàng bắt đầu đào lăng mộ ở đây, trong chu vi năm mươi dặm không có bóng người và nông điền nữa.

Dựa theo ghi chép của Thái Tể, nơi này ước chừng bảy mươi năm không có người sống, không canh tác, mảnh đất màu mỡ quay về dáng vẻ thời cổ đại.

Trong bụi cỏ đối diện truyền ra tiếng xoàn xoạt, Vân Lang vội thu lại suy tư, ánh mắt Thái Tể trở nên ác liệt, thân hình từ từ ép xuống.

Một cái đầu bẩn thỉu bù xù đầy cỏ từ trong bụi cỏ dần nhô lên, trước tiên hắn lặng lẽ nghe ngóng một hồi, không phát hiện ra điều khác thường, liền kéo một cái xoa gỗ rời khỏi bụi cỏ, trên lưng hắn đeo hai con thỏ. Đầu xuân lạnh giá, chân hắn chỉ đi đôi giày cỏ rách hở cả mõm.

Không biết vì sao hắn đứng thẳng người, đi qua đi lại chẳng giống sự cảnh giác lúc nãy, còn ho mấy tiếng.

Đáp án có rất nhanh, chẳng mấy chốc trong bụi cỏ có bảy tám cái đầu nhô ra, ăn mặc lộn xộn, hoặc áo da, áo tơi hay vải gai, binh khí đủ kiểu, râu tóc bù xù chẳng nhìn rõ mặt.

Đại hán cầm đầu cười: “ Nhân lúc không bị bọn thợ săn phát hiện, về cho sớm, thỏ nơi này vừa to vừa béo.”

Những hán tử khác cười rộ lên, người đeo lủng lẳng con mồi săn được, đa số là gà và thỏ.

Sát khí trong mắt Thái Tể dày đặc, nhưng tay thì vững vàng, toàn thân ông ta như tảng đá im lìm, chỉ đôi mắt nhìn đám người đó nói cười bỏ đi, sắp rời khỏi tầm bắn, ông ta vẫn không nhúc nhích.

Đợi đến khi đám người đó đi xa rồi, Vân Lang hỏi thật nhỏ:” Gia gia, bọn họ cũng là dã nhân à?”

Thái Tể thu nỏ lại đặt lên bãi cỏ:” Ừ, khả năng là cường đạo gần đây, ăn hết lương thực dự trữ nên tới đây bắt gà thỏ ăn tạm, ngươi có phát hiện gì không?”

Vân Lang gật đầu: “ Tên đầu tiên đi ra đi một đôi giày cỏ rách nát, không giống dấu chân mà chúng ta phát hiện ra, trừ họ, nơi này còn có người khác.”

“ Muốn sống lâu, nhất định lúc nào cũng phải cơ trí như thế.”

Thái Tể vừa dứt lời liền nghe thấy đằng xa truyền lại tiếng thét, ông ta nhanh chóng ấn đầu Vân Lang xuống, hai người bò lồm ngồm trên mặt đất.

Tiếng thét nối nhau vang lên, đám người kia gặp họa rồi, Vân Lang không khỏi sợ hãi, tim đập mạnh thêm mấy phần, ở cái thời của y, làm gì có chuyện ra khỏi nhà là có mối lo tới tính mạng thế này, dù vậy y khống chế bản thân tốt, không để sợ hãi làm mất tỉnh táo.

Qua khe hở giữa bụi cỏ, Vân Tranh nhìn thấy tên đại hán vừa thấy khi nãy đang chạy thục mạng theo con đường nhỏ, rồi tiếng chiến mã hí vang, cỏ tranh bị tách ra hai bên như rẽ sóng, con chiến mã lớn đột ngột xuất hiện truy đuổi.

Kỵ sĩ tên lưng ngựa giơ trường mâu lên, không có bất kỳ một động tác dư thừa nào hết, chỉ nắm chặt, khi chiến mã xông tới, mượn sức ngựa trường mâu dễ dàng đâm xuyên qua lưng thấu lồng ngực đại hán kia.

Khi chiến mã chạy xa rồi trường mâu cũng được kỵ sĩ rút ra một cách hoàn chỉnh.

Đại hán vẫn cứ lao về phía trước vài bước rồi mới gục xuống.

Kỵ sĩ quay đầu ngựa, chậm rãi đi tới bên cái xác, dùng trường mâu gạt kiểm tra rồi cứ cưỡi ngựa đứng đó, tựa hồ đang đợi ai.

Vó ngựa lọc cọc, một thớt chiến mã còn tráng kiện hơn từ trên con đường nhỏ đi tới, thứ đầu tiên mà Vân Lang nhìn thấy là lông vũ màu đỏ cao hơn một xích.

“ Vũ Lâm lang! Bọn chúng dần mò tới tận nơi này rồi” Thái Tể thống khổ rên một tiếng:

Tên kỵ sĩ cắm lông vũ trên mũ trụ, mặc áo giáp đen uy phong mới tới nhìn đại hán ngã gục trên mặt đất, rống lớn:” Vương Luyện, vẻn vẹn một lũ mâu tặc mà ngươi tốn mất mười hai tức ( nhịp thở) mới giết được, sau này bệ hạ muốn đám ưng khuyển bọn ta ra sức thì ngươi được việc gì?”

Kỵ sĩ kia chắp tay nói lớn:” Vương Luyện biết sai, sau này dũng mãnh phấn đấu, không làm nhục danh Vũ Lâm quân, xin lang quan trách phạt.”

Vũ Lâm lang hài lòng gật đầu:” Trước trận chần chừ, để lỡ thời cơ, đánh ba roi để cảnh cáo.”

“ Vâng.” Kỵ sĩ không có chút bất mãn nào:

Vũ Lâm lang thấy hắn nhận lệnh rồi mới chuyển sang khuôn mặt cười:” Đây là lần đầu đệ giết người, khó tránh khỏi khẩn trương, may là đệ vượt qua được chướng ngại này rồi, sau này sẽ không do dự nữa.”

Nói xong đi sóng ngang ngựa vỗ mạnh vai một cái, nói nói cười cười rời đi.

Bình Luận (0)
Comment