Sự thực chứng minh tính chính xác của Vân Lang, nha hoàn béo của y mặc dù trông có vẻ chậm chạp ngốc nghếch, nhưng giống đa phần nữ nhân, ở mặt mua bán rất có thiên phú.
Cả quá trình mua bán đặc sắc vô cùng, đầu tiên nha hoàn béo mua một thứ không liên quan gì tới yêu cầu của Vân Lang, đó là vải, nha đầu đó mấy ngày qua chỉ biết gật với lắc vậy mà đối diện với chưởng quầy mặt mày gian xảo lại cãi nhau đỏ mặt tía tai, trả giá quyết liệt, tốc độ nói nhanh tới mức Vân Lang nghe mà không biết đường nào mà lần.
Sau khi có tấm vải rồi nha hoàn béo mới đến quán thịt lợn Vân Lang thấy ít ruồi muỗi nhất, lại là một trận cãi nhau dữ dội nữa, cứ như thù giết ca giết mẹ, sau đó lấy vải ra đổi thịt, yêu cầu đồ tề chặt nhỏ, gói từng gói gọn gàng.
Mua bán cứ tiếp tục như thế, quá trình tuy hơi rườm rà một chút nhưng thuận lợi, thậm chí còn mua được nhiều hơn dự liệu của Vân Lang, chỉ nửa ngày mà nha đầu béo đã tay xách nách mang, khuân vác đủ thứ, từ nách kẹp tới cổ đeo, vai xách, vậy mà kiên quyết không chịu cho Vân Lang cầm hộ.
Trên đường gặp phải cái nhà bốn người bán thân để chôn chồng, chôn cha kia, bọn họ vẫn tiếp tục bán thân, thi thể dưới chiếu đã thối hoắc rồi, rồi bay ù ù, cả nhà đó vẫn cố chấp đợi, có vẻ muốn gặp một tên ngốc nữa như Vân Lang.
Vân Lang nhíu mày nhìn người qua người lại trên đường, song tối đa chỉ bóp mũi tránh đi, không cho tiền như lần trước, hỏi nha hoàn béo: “ Quan phủ cứ để như vậy không quản sao?”
Qua một buổi sáng mua sắm cùng nhau, nha hoàn béo bớt sợ Vân Lang, lắc đầu đáp: “ Quan phủ chỉ thu thuế thôi.”
Nói mới nhớ Vân Lang mấy ngày qua thậm chí chưa nhìn thấy bóng dáng sai dịch, khẽ lắc đầu đi tiếp, chuyện này không liên quan gì tới y cả.
Hôm nay Vân Lang mua sắm nhiều như vậy là có mục đích, y muốn mời Lương Ông một bữa cơm, Lương Ông là đại tượng, công đầu trong xưởng luyện sắt của Trác thị, năm nay trên năm mươi rồi, cũng gần như ngần ấy năm làm việc trong xưởng luyện sắt, kinh nghiệm phong phú, sẽ giúp ích rất nhiều để hoàn thành thứ Vân Lang muốn làm.
Về tới nhà, Vân Lang bảo nha hoàn béo mang vác tới gần chết mệt về tiểu viện trước, còn y đi tìm Lương Ông.
Chỗ ở của họ ở tiền viện, một là sát ngay tường ngoài, hai là sát ngay xưởng luyện sắt, là vị trí tệ nhất rồi, Vân Lang vừa đi qua cổng, chưa kịp quan sát hai dãy nhà trệt trước mắt thì cảm giác có chuyện không hay, mấy người ăn mặc kiểu nô phó đều nhìn về một phía, mà phía đó truyền ra tiếng kêu khóc của nữ tử.
Vân Lang đi nhanh tới, tình cảnh trước mắt càng khiến cho y đùng đùng giận.
Chỉ thấy một tiểu cô nương bị Trác Mông ôm trên giường mà không dám phản kháng, chỉ khóc nức nở, một đôi vợ chồng già quỳ dưới đất nước mắt ngắn dài kêu khóc cầu xin chứ không dám ngăn cản.
Tiểu cô nương đó chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi thôi, áo bị kéo xuống hông, lộ ra thân thể gầy gò, bầu ngực nho nhỏ chưa nhô lên được là bao. Trác Mông to lớn lực lưỡng như con chó hoang đói khát cắn mút thô bạo, cảnh tượng đó làm một cơn giận gần như cuồng bạo xông thẳng lên đỉnh đầu Vân Lang.
“ Ngừng tay.”
Tiếng quát lớn ở ngoài cửa truyền vào, Trác Mông giật mình nhổm người lên quay đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên hai hàng lông mày gần như dựng thẳng lên đi về phía mình, nói là đi, nhưng bước chân kia, không khác gì chạy chậm. Tuy thiếu đó chỉ bằng nửa hắn thôi, nhưng đôi mắt rực lửa, tay cầm dao ngắn đã tuốt khỏi vỏ, hắn là người luyện võ rất nhạy bén với nguy hiểm tức thì nhảy ra khỏi giường, hai tay đưa về phía trước thù thế:
“ Vân tiểu lang, đâu cần thế, ta không biết con tỳ nữ này là người của ngài.”
Tiểu cô nương chỉ chờ có thế lồm cồm bò dậy, chẳng kịp mặc lại áo, nhào vào lòng một bà lão xanh xao bệnh tật, tấm thân nhỏ bé run lên, hai mẹ con ôm nhau khóc không ra tiếng.
“ Cút!” Vân Lang lúc này không muốn nhiều lời, y đã cực lực khống chế bản thân rồi:
Trác Mông mặt mày cực kỳ khó coi, xỏ tay vào ống tay áo đi qua bên cạnh Vân Lang, quay đầu nhìn y một cách đầy oán độc, sau đó đá một phó dịch gần đó trút giận rồi mới hầm hầm bỏ đi.
Lúc này tiểu cô nương mới òa khóc thành tiếng, ông già nước mắt ngắn dài, tay hai tay giơ lên trời, nước mắt tuôn ra, giọng khàn khàn bi thiết:” Lão nô sáu tuổi … biết làm việc liền … vào Trác thị làm nô, tới nay đã hơn năm mươi năm, cha làm tượng nô, mẹ làm phó tỳ ... Bốn mươi mới có lão nô, trời lạnh … không có gì sưởi sấm, cha mẹ ôm vào giữa, tới khi trời sáng thì thân thể mẹ đã lạnh băng, cha lão nô cởi áo mẹ đắp lên người lão nô ... chỉ mong lão nô sống được ... đến khi lão nô trưởng thành, chủ nhân thấy lão nô chăm chỉ mà hôn phối cho, năm sau sinh con, chết ... lại sinh đứa nữa, vẫn chết ... mười năm sinh sáu đứa ... chỉ còn một nữ ... chỉ còn một đứa này thôi …”
Ông già đó chính là Lương Ông, tiếng khóc đứt quãng kể câu chuyện cuộc đời khiến ai nghe thấy cũng phải đứt từng khúc ruột, có lẽ ông ta đang kể với trời, có lẽ đang cầu mong chủ nhân nghe thấy lời ông ta không dám nói trước mặt.
Vân Lang khóe mắt ươn ướt, nhưng điều khiến y càng tức giận thậm chí chua chát là những phó dịch xung quanh vẻ mặt hết sức thờ ờ lãnh đạm, thậm chí có kẻ khoanh tay nhìn xem chừng đang hả hê trên đau khổ của người khác.
Đây chính văn minh Hoa Hạ nghìn năm đấy sao, y có thể dung thứ cho sự thỉu kia, có thể chấp nhận sự lạc hậu tới mức nguyên thủy, nhưng con người sao tàn nhẫn lãnh đạm với đồng loại như thế?
Đại Hán thực khiến người ta quá mức thất vọng.
Hôm đó Vân Lang không mời Lương Ông tới phòng nữa, thức ăn mua về chỉ béo cho nha hoàn béo.
Dù hết sức ác cảm với nơi này, nhưng Vân Lang không thể rời Trác thị, y có mục tiêu phải hoàn thành, vì thế Vân Lang ít ra ngoài hơn, ngày ngày tới tàng thư lâu Trác thị, nghiên cứu tới tận khuya.
Thật lạ, nữ tử ở thời đại này hình như không thích thiếu niên anh tuấn, ngược lại bọn họ càng thích mấy ông già tóc bạc hơn.
Vân Lang ra ngoài, đám nha hoàn thị nữ chỉ liếc mắt nhìn thôi, không chủ động tiếp cận, còn nếu Bình Tẩu đánh mắt một cái, tối hôm đó phòng ông ta thế nào cũng xuân sắc vô biên.
Xuân sắc vô biên thì Vân Lang chẳng cần, quan trọng là y muốn tăng cường kiến thức nhận thức về nước Hán, nhất là chính sách đất đai, để còn mua hoàng lăng, kiến lập trang viên cho mình, y thề ở nơi đó nhất quyết không xảy ra cảnh tượng ở Trác thị, y tạo một nơi người sống ở đó thực sự là con người.
Quyết tâm đó chưa bao giờ mạnh mẽ như thế, không còn là lời hứa với Thái Tế, mà từ mong muốn của cá nhân y.