Chính sách đất đai ở Đại Hán đơn giản không ngờ, nội dung mà Vân Lang thích nhất đó chính là đất đai có thể tự do mua bán, không có hạn chế, có thể do tư nhân sở hữu, quốc gia chỉ phụ trách thu thuế nông điền.
Hiện giờ phiền toái duy nhất là hoàng lăng nằm trong Thượng Lâm Uyển, nơi đó là viên lâm hoàng gia, người có chút đầu óc không mưu đồ nó.
“ Làm sao mới có thể kiếm được đất ở Thượng Lâm Uyển?” Vân Lang không phải người ta, y nhất định muốn mảnh đất này, cho nên sau khi nắm tình hình tương đối, y liền thỉnh giáo Bình Tẩu:
“ Sau khi lập chiến công phong tước, từ bỏ vinh diệu phong hầu quan ngoại, yêu cầu hoàng đế cho một chỗ an thân ở phụ cận Trường An, như thế hoàng đế có bốn thành kiếm cho ngươi một mảnh đất ở Thượng Lâm Uyển.” Bình Tẩu uống ngụm trà nói: “ Sau này đừng cho thêm vừng vào trà, giắt răng lắm, đúng là Thao Thiết, cái gì cũng ăn được.”
Vân Lang lấy làm lạ: “ Tổ tiên Tấn Vân thị bị người ta gọi là Thao Thiết, cái tai tiếng này từ đâu mà ra, vì sao thân là con cháu mà tiểu tử không biết? Bị người ta chế nhạo mấy lần rồi.”
Bình Tẩu cười khà khà: “ Chuyện xấu tổ tiên, không kể cho con cháu có gì lạ, còn nói tới nguồn gốc thì phải nói tới trước thời Bình vương đông thiên. Nghe nói tổ tiên ngươi khi ấy đảm nhận hạ quan cho Hoàng Đế, ngay cả cống phẩm mà Bình vương kính hiến cũng không bỏ qua, thịt lợn nguội cũng muốn cắn một miếng, không phải Thao Thiết là cái gì?”
Lý do vớ vẩn gì vậy? Huống hồ chuyện từ thời Hoàng Đế, chỉ là truyền thuyết mơ hồ, Vân Lang ngớ ra:” Một miếng thịt thôi mà.”
“ Đến cả thịt lợn nguội cũng trộm, nói gì tới thứ khác.” Bình Tẩu cho rằng Vân Lang đang kiếm cớ lảng sang chuyện khác:” Hoàng đế hiện đang bán đất đai dư ở Thượng Lâm Uyển, song chỉ có Vũ Lâm quân mới được tư cách mua, người khác không có phần, ngươi vì sao lại muốn đất đi ở đó? Nếu đem so với những mảnh đất ở nơi khác của Quan Trung thì không có ưu thế nào trừ mang chút danh hoàng gia, song đâu giúp sản xuất cao hơn. Quan trọng, ngươi là lương gia tử, lại nhòm ngó điền sản hoàng gia, không sợ mang tội danh bất kính à?”
Cái thời đại quỷ quái này có những kiểu tư duy mà Vân Lang không lý giải được: “ Sao lại bất kính? Tiểu tử bỏ tiền mà.”
“ Còn không phải bất kính, đất đai của hoàng gia mà ngươi thấy bỏ tiền mua được sao? Hoàng gia lại đi thèm tiền của ngươi sao? Một mẫu đất một nghìn ba trăm tiền, đó là giành cho cô nhi Vũ Lâm quân, có ý ban thưởng bên trong đó đấy.” Bình Tẩu thấy vân Lang hỏi chuyện này thật kỳ quặc:” Có một mảnh đất trong viên lâm của hoàng gia là vinh diệu.”
“ Xem ra nếu tiểu tử muốn mảnh đất ở Thượng Lâm Uyển thì phải gia nhập Vũ Lâm quân rồi.” Vân Lang buông tiếng thở dài, chuyện phức tạp hơn dự tính, mà y thì chẳng hứng thú với quân ngũ:
“ Ngươi làm sao gia nhập Vũ Lâm quân được, đó đều là người hoàng đế tín nhiệm nhất, bọn họ không phải là đời sau của thân binh hoàng đế thì cũng là con cháu liệt sĩ quyên mình vì nước, không phải ai cũng gia nhập được đâu.”
Vân Lang bẻ một miếng bánh trà, tráng qua nước sôi, lần này không cho thêm vừng, mà là nhân hạch đào, người có thể ăn nhân hạch đào hiện giờ đều có vai vế nhất định đấy, vì năm năm trước Trương Khiên mới đem một ít giống hạch đào về, giờ thứ này cực kỳ được ưa chuộng ở nước Hán.
Hạch đào mới trồng năm năm chưa đủ cho hoàng đế ăn, người ngoài đừng mơ tưởng.
Cũng may nước Hán rất giàu có, Hồ thương từ Tây Vực xa xôi rất biết ý mang rất nhiều hạch đào tới Trường An bán, giá cả kinh người, một cân hạch đào 50 tiền.
Bình Tẩu uống một ngụm trà, mắng Vân Lang một câu bại gia tử, mua liền một lần mười cân hạch đào đập ra ăn, không phải bại gia tử thì là cái gì?
Vân Lang thì trầm ngâm, chuyện của y tất nhiên không thể nói cho rõ ràng, chỉ có thể quanh co dụ người ta nói ra, vì thế thông tin thu được rất hữu hạn. Hơn nữa dụ người như Bình Tẩu rất nguy hiểm, không khéo chẳng moi được tí thông tin nào, lại còn bị ông ta lừa để lộ mục đích.
Chỉ vài câu của ông ta làm Vân Lang hiểu một đạo lý, chuyện chỉ cần có chút dính dáng tới hoàng gia thì quyền chủ động đều trong tay người ta, người khác không có bất kỳ biện pháp nào.
Đừng thấy Trác thị có tiền mà nhầm, về cơ bản địa vị bọn họ không khác gì Vân Lang.
Điều này khiến Vân Lang vô cùng thất vọng, cứ tưởng thông qua quy thuận gia tộc lớn nào đó, có thể mượn thế lực của họ đạt được mục đích, cách này không thành công rồi.
Ngược lại, Vân Lang tìm hiểu được một chuyện, đó là Trác thị lợi dụng Vân Lang để có thu hoạch lớn, Trác Cơ trước đó trống giong cờ mở sai người đi tìm tam thất khắp nơi, cuối cùng thông qua việc từ bỏ thứ thuốc báu này để mượn thế lực Trường Bình công chúa bảo hộ được sản nghiệp của Trác thị tại Trường An. Trường Bình công chúa mua lại xưởng luyện sắt là sự trao đổi này.
Tuy mỗi năm sẽ phải chia cho Trường Bình rất nhiều tiền, song sản nghiệp thì giữ được rồi, vì hoàng gia không nằm trong phạm vi phải chấp hành Diêm thiết lệnh.
Một chính lệnh từ lúc ban bố tới lúc chấp hành triệt để cần đi qua cả chặng đường, chỉ cần cho những đại hộ như Trác thị thời gian du thuyết, là trong quá trình đó khả năng sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.
Nghe Bình Tầu kể, kế hoạch này do Trác Cơ nghĩ ra, Vân Lang phải thừa nhận nữ nhân này thật lợi hại.
… …
Trác Cơ lại lần nữa nhìn thấy Vân Lang ở ngoại viện.
Người thiếu niên này đang cùng đám thiết tượng hôi hám ngồi ở bên xưởng luyện sắt giao đám vui vẻ, lại còn mượn búa của người ta ra sức đập.
Còn nghe nha hoàn béo thao thao bất tuyệt kể lại y làm một cái nồi sắt vô cùng thần kỳ, thứ đó chẳng những bền hơn cả hũ gốm đen, lại còn tiện dụng hơn cả đỉnh đồng, chưa kể y còn làm cái ấm nước có thể treo được lên cả bếp lửa.
Quan trọng hơn nữa, nguyên liệu dùng chỉ là sắt đen, đây là thứ mà ở các xưởng luyện sắt luôn có trữ lượng nhiều nhất, dùng ít nhất, nếu đem dùng sản xuất đồ sắt thì tiêu hao cực lớn lại tốn công.
Vân Lang trao đổi ý kiến với thiết tượng một phen, tình hình liền cải thiện rất nhiều.
Bỏ ra năm lượng bạc thuê được người như thế, Trác Cơ cảm thấy rất đáng.
Cho dù ấn tượng của Trác Cơ với Vân Lang không hẳn là tốt, song người đời luôn hứng thú với người có bản lĩnh, Trác Cơ cũng thế.
“ Hôm nay y dậy rất sớm, húp một bát cháo, sau đó cứ đứng ở bên đại môn nhìn những phụ nhân dậy sớm làm việc suốt một canh giờ. Đến trưa thì bảo phó dịch mang tới một ít bột lúa mạch, sau đó cho thêm hành mỡ, rán thành thứ bánh vàng ruộm, ăn với canh rau tùng ...” Phó phụ nói tới đó bất giác nuốt một ngụm nước bọt:
Trác Cơ cau mày: “ Bình tiên sinh có ở cùng với y không?”
Phó phụ cúi đầu xuống:” Họ ăn trưa cùng nhau, Bình tiên sinh nói món ngon phải chia sẻ với chủ nhân, Vân tiểu lang đáp, chủ nhân không thích mấy món ăn thô lậu này, nên không hiến lên.”
Trác Cơ hừ một tiếng, bực bội phất tay, phó phụ vội vàng chạy đi.