Canh thịt dê trên bàn tanh tanh khó ngửi, cơm kê thì khô, thịt toàn là mỡ trắng bóng ngấy phát sợ, canh rau tùng thì nhạt thếch.
Tiểu Đóa Nhi rưới canh thịt dê lên cơm kê bê tới, Trác Cơ không muốn ăn.
Nghĩ mà tức, từ phó phụ, nha hoàn tới công tượng, ai ai cũng khen món ăn của Vân Lang làm không ngớt miệng, duy độc có mình nàng chưa bao giờ được nếm qua.
Đám phó phụ kia cũng ngu xuẩn hết mức, không biết ý mang về cho nàng thử, đến phòng Vân Lang một chuyến trở về, chỉ biết khen luôn mồm, khiến nàng tức chết.
Suy nghĩ đó vừa sinh ra, Trác Cơ thấy hổ thẹn, đường đường là trưởng nữ Trác thị, không ngờ lại tức giận vì một miếng ăn. Trước nay nàng không chú trọng tới chuyện này, chỉ là giờ trên dưới đều ăn rồi, mình bị chừa ra, vấn đề không phải Vân Lang nấu ăn ngon ra sao, mà là tâm lý, giống như bị bài xích vậy, nàng lại chẳng thể nói thẳng ra.
Cái tên đó cũng thật là, nếu có tài hoa như thế cả ngày không làm gì ra hồn, tâm tư chỉ dồn vào chuyện ăn uống, Bình Tẩu tiên sinh không thúc giục y đã đành, lại còn suốt ngày ở cùng tên tiểu tử miệng hôi sữa ấy, không uống trà thì uống rượu, còn nghiên cứu món ăn.
Lắc đầu một cái, Trác Cơ còn đang có mối bận tâm lớn hơn, ngày mai Trường Bình công chúa thân chinh tới kiểm tra sổ sách.
Trường Bình công chúa mặt nào cũng tốt, điều duy nhất khiến người ta xì xào là sự cố chấp với tiền bạc.
Một cái xưởng luyện sắt thì có gì mà để kiểm tra đây?
Nàng thở dài mở sổ sách ra kiểm tra lại lần nữa xem còn chỗ nào chưa xử lý ổn hỏa sổ sách hay không, nếu như bị Trường Bình công chúa phát hiện ra có tới hai cuốn sổ thì phiền.
Vân Lang cũng đang thở dài, nhìn vị trí Tần lăng trên bản đồ không biết thở dài tới lần thứ mấy rồi, chuyện này quá khó khăn, theo ước tính của y muốn bao quát hết mảnh đất chưa lăng mộ của Tần Thủy Hoàng thì phải mua tới ba nghìn mẫu đất, chuyện này gần như không thể. Y muốn bỏ quách kế hoạch không tưởng này đi cho rồi, ra ngoài kia xem thiên hạ rộng lớn còn gì thú vị không, chỉ là nghĩ tới cảnh Thái Tể ngồi trên tảng đá lớn nhìn chằm chằm vào hoàng lăng rơi lệ là như bị đeo đá vào chân.
Chuyện nợ tiền của người khác thì Vân Lang chẳng bận tâm, y sợ nhất là nợ ân tình, ví như là Thái Tể.
Bình Tẩu nói không thể đồ mưu với viên lâm hoàng gia, đó là vì ông ta chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, không chỉ vì hoàng gia cao cao tại thượng, mà mưu đồ lợi ích của hoàng gia, nếu bị phát hiện, hậu quả quá nghiêm trọng.
Nhưng trời không tuyệt đường người, hôm nay có nhân vật quan trọng tới xưởng luyện sắt.
Trường Bình công chúa trong truyền thuyết tới rồi, không quá phô trương, chỉ bốn tên Vũ Lâm kỵ sĩ, sáu thị nữ, hai cỗ xe ngựa, hai tên mã phu, không thêm ai khác.
Nghĩ cũng đúng thôi, hôm nay nàng ta tới thẩm hạch tài sản của mình, không phải là công chúa xuất hành.
Vân Lang còn nghĩ sẽ được thấy thế trận tráng lệ như trong phim cơ, không nghĩ lại đơn giản tới buồn chán thế này, hơn nữa y cũng không có tư cách gặp công chúa, chỉ có thể đứng ở cửa tiểu viện nhìn.
“ Thì ra ngươi là gia phó của Trác thị.”
Chợt nghe giọng điệu hết sức mỉa mai, Vân Lang quay sang nhìn kỹ mới phát hiện tên Vũ Lâm kỵ kia là kẻ thù cũ Hoắc Khứ Bệnh, lòng mừng thầm, không ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, tên ngốc này mà không lợi dụng thì phí: “ Sao ta lại là nô phó? Ai dùng được ta chứ?”
“ Ngươi không phải nô phó Trác thị, vì sao lại ở nơi này?” Tên đó vẫn cái giọng điệu khinh khỉnh gợi đòn của mình:
Khinh người à? Vân Lang khịt mũi, thái độ còn khó ưa bằng mấy: “ Còn không phải do ngươi hại, nếu không có lời hẹn một năm của ngươi, gia gia đã đi Lạc Dương rồi ngắm cảnh rồi.”
Đôi mày như sâu róm của Hoắc Khứ Bệnh dựng lên, nghiến răng: “ Ngươi là gia gia của ai?”
“ Hôm đó ở Thượng Lâm Uyển ngươi xưng hô với ta như thế, chẳng qua các ngươi đông người, ta không dám nói lại, giờ thì trả cho ngươi.”
“ Đúng là thế, nhưng đây là lần cuối cùng.” Hoắc Khứ Bệnh tháo áo choàng ra, phía dưới là áo gấm chứ không phải là khải giáp, lại treo trường kiếm lên cành cây, tên này không cao, nhưng chắc người, giang rộng tay:” Lại đây đi, mũi của ta đã khỏi rồi, không cần đợi tới năm sau.”
Vân Lang làm sao dám đánh nhau với hắn, nghĩ thôi đã thấy đau sườn, thứ súc sinh này phải cho đi đọ sức với Đại Vương mới đúng, làm bộ làm tịch nói: “ Đại trượng phu lời hứa đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không nhắc tới chuyện này trước kỳ hạn.”
Cứ tưởng Hoắc Khứ Bệnh sẽ nổi giận, không ngờ hắn thu thủ thế lại, gật gù khinh bỉ: “ Quả nhiên là thế, ta đoán không nhầm, ngươi không hề lợi hại như vẻ bề ngoài, ngày hôm đó ta trúng kế của ngươi, ta về nhà không lâu là nghĩ ra rồi, lần sau nhất định không trúng kế của ngươi nữa, thế nào cũng cho ngươi nhừ đòn, cỡ như ngươi, một mình ta có thể đánh được hai tên.”
A, té ra tên đầu đất còn có tâm kế, Vân Lang cười lạnh: “ Huynh đệ của ta có thể chấp bốn kẻ như ngươi.”
“ Ồ, huynh đệ ngươi lợi hại lắm à?”
“ Huynh đệ ta năm nay bốn tuổi, đánh khắp một dải nhà ta không có đối thủ.”
“ Té ra ngươi chỉ có cái bản lĩnh khua môi múa mép đó thôi, thật làm người ta thất vọng, ngươi nên trốn đi thì hơn, tới lúc đó ta không nương nhẹ đâu.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, tỏ vẻ Vân Lang không xứng để mình bận tâm nữa, cầm áo choàng khoác lên người, định đi:
“ Huynh đệ ta sinh ra đã biết đi, một tuổi ăn cả đấu thịt, hai tuổi tự mình kiếm ăn, đến ba tuổi là trụ cột trong nhà ta. Nói ra hổ thẹn, ta là huynh trưởng mà phải dựa vào huynh đệ nuôi.” Vân Lang giọng vang vang:
Hoắc Khứ Bệnh nửa tin nửa ngờ:” Thế gian có kỳ nhân như vậy sao?”
Vân Lang làm vẻ mặt nghiêm trang hết mức:” Đương nhiên là có, ta khả năng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đợi huynh đệ của ta tới, nó dạy ta vài chiêu, ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta nữa.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang thật kỹ, cuối cùng lắc đầu:” Ngươi trừ thân thủ linh hoạt một chút thì không có sở trường gì, đấm đá chẳng có mấy lực, hôm Thanh Minh chỉ cần ta xông lên lần nữa, người ngã xuống cũng là ngươi. Nếu như thân thủ của ngươi là do huynh đệ ngươi dạy, vậy gọi huynh đệ ngươi tới tỉ thí với ta, xem xem rốt cuộc là hắn trời sinh thần lực lợi hại hơn, hay là đôi quyền trải qua muôn vàn khổ luyện của bản công tử lợi hại hơn.”
Vân Lang hỏi lại: “ Tức là huynh đệ ta có thể xuất chiến thay ta?”
“ Nếu như huynh đệ của ngươi dám tới.” Hoắc Khứ Bệnh kiêu ngạo nói:
“ Quyết định như thế đi, huynh đệ ta mà nghe thấy tin tức này sẽ vô cùng vui vẻ.” Vân Lang chà chà tay cười:
“ Huynh đệ của ngươi tên là gì?”
“ Ai ai cũng gọi nó là Đại Vương.”
“ Đại Vương? Tên hay lắm, rất uy phong, mong rằng không phải là hạng ngoài kim ngọc bên trên trong thối rữa giống ngươi, ha ha ha ...”
Cởi bỏ được tâm kết, Hoắc Khứ Bệnh không để bụng chuyện lần trước thất bại trước Vân Lang nữa, vì dùng mưu thủ thắng trong tỉ thí là hèn hạ, người nên thấy hổ thẹn là y mới đúng.
Vân Lang cũng rất vui vẻ, Hoắc Khứ Bệnh cường tráng thật đấy, nhưng con người cường tráng tới mấy cũng không đánh nổi hổ, đâu phải ai cũng là Võ Nhị Lang, Vân Lang tin chắc, nếu không phải từ nhỏ sợ uy Thái Tể, đánh nhau đàng hoàng, Đại Vương chỉ vồ một cái là xong, danh tướng thiên cổ từ nay sẽ ôi thôi thương thay.