Lúc này ở trong thượng phòng, Trường Bình công chúa nằm nghiêng mình trên giường, một tay khẽ chống má, có thị nữ quỳ dưới đất mở thẻ trúc cho xem sổ sách, xem rất lâu mới nói: “ Nếu như ngươi không muốn hí lộng bản công chúa, thì mau nói nguyên cớ đi.”
“ Trác Cơ tất nhiên không dám hí lộng công chúa, đây là Trác thị ký trướng pháp, do Trác Cơ lười biếng ngại sổ sách quá phức tạp rườm rà nên tốn ba năm nghiên cứu sửa sang nghĩ ra.” Trác Cơ quỳ trên bồ đoàn, mỉm cười tự tin đáp:” Dùng cách ghi sổ sách này, bất kể là phức tạp tới mấy, đều trở nên rõ ràng, công chúa xem không hiểu chẳng phải do Trác Cơ cố tình hí lộng, mà do đây là cách ghi chép khác với thường lệ thôi. Chỉ cần công chúa nắm được nó rồi, về sau ruộng đất, tiền bạc trong phủ sẽ không còn làm công chúa phải hao phí tinh lực nữa, đám nô phó không giữ quy củ cũng sẽ không dám nảy ý tham lam.”
“ Nghe đồn Trác Cơ có tiếng tài nữ, quả nhiên không ngoa.” Trường Bình công chúa hứng thú hẳn lên:” Mau mau giải thích cho bản công chúa nghe, chuyện sổ sách trong phủ quả thực làm ta đau đầu bấy lâu.”
Nói tới đó nhìn quanh hỏi:” Bệnh Nhi đi đâu rồi?”
Thị tùy khom người đáp:” Bẩm, công tử đang trò chuyện với một thiến niên, có vẻ rất thân thiết, nên không vào.”
Trác Cơ ngạc nhiên, chẳng lẽ là Vân Lang, hai người đó không phải kẻ thù à?
Trường Bình không hài lòng, phất tay: “ Mau mau gọi nó tới đây, đây là lúc mở mang học vấn, làm sao mà thiếu nó được.”
……….. ……….. ………………
Ràng chiều đã bao phủ chân trời, hào quang sau mây tía tạo khung cảnh kỳ ảo nhân gian, Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh ngồi đối diện trong tiểu viện tử chẳng màng tới kiệt tác mà đại tự nhiên đang sáng tạo ra, mỗi người cầm một cái chân lợn mỡ màng ăn ngon lành.
“ Trác thị các ngươi đúng là nhiều nhân tài, nữ tử kia không ngờ lại nghĩ ra được một cách ghi chép sổ sách mới, nghe rất có đạo lý.” Hoắc Khứ Bệnh ăn rất nhanh, thoáng cái trong tay hắn chỉ còn khúc xương, không tiện lấy miếng nữa, vừa rồi hắn thấy Vân Lang nướng thịt còn chê bai đủ điều, nào là thương cổ bần dân thô tục ăn uống không khác gì dã thú, đến miếng thịt không biết thái để cả cái chân lợn to tướng, lại còn chê thịt lợn là thứ thịt bẩn, đến khi mùi thịt nướng thơm lừng cả tiểu viện, lại mặt dày nói nếm thử để chỉ bảo cho Vân Lang cách nấu nướng.
Kết quả là Vân Lang chưa ăn hết một nửa thì hắn đã ăn hết cả cái móng giò, đáng lẽ không đến nỗi mất mặt như vậy, ai bảo mấy tháng vừa rồi hắn ở trong quân doanh, ăn uống kham khổ.
Công bằng mà nói, về nhà hắn cũng đâu khá hơn, cữu cữu là đại tướng quân ăn uống cũng giống quân doanh, cữu mẫu thì ăn uống thanh đạm.
“ Muốn ăn thì ăn đi, đừng kiếm cớ nữa, mấy cuốn sổ đó ta xem cũng hoa mắt, không tin ngươi nghe nàng nói có thể hiểu ra đạo lý gì.” Lần trước Bình Tẩu cũng mang sổ sách của xưởng luyện sắt tới ý đồ khảo nghiệm Vân Lang, nghe nói còn do Trác Cơ sáng tạo ra, khen ngợi vô cùng thần kỳ, Vân Lang không biết thời này người ta ghi số sách thế nào, nên không thể đánh giá, song nghe Bình Tẩu giải thích, ù đầu hoa mắt một hồi thì y cũng nhìn ra vài sơ hở trong đó:
Ví dụ: "Tiêu thụ thương phẩm hai nghìn tiền, tiền đã thu không sai sót, bạc đã gửi vào quầy." Theo như Bình Tẩu nói, đông gia nửa năm mới tra sổ một lần, nếu như có người đem ngân tiền phải nhập kho ghi vào sổ, nhưng tiền không nhập kho, như thế trong tay người phụ trách luôn có nửa năm tiền. Cho tới khi chủ nhân tra sổ, chỉ cần làm rõ sổ sách thu nhập nửa năm trước, trong tay vẫn có thu nhập nửa năm nay.
Nói tóm lại thứ duy nhất ngăn cản Vân Lang tham ô tiền chỉ còn là lương tâm của chính bản thân thôi.
Mà cái đó thì Vân Lang tự khắc phục được lâu rồi, lương tâm dám ho he, y tự tay bóp chết luôn, nên lương tâm phải khuất phục y.
Vân Lang tất nhiên chẳng dại gì không nói ra, hết cách, ai bảo Thái Tể đã rỗng túi, lại không cho Vân Lang mở hoàng lăng lấy tiền, y phải tìm đường khác.
Hiện giờ có ngay cái bánh to tướng trên trời rơi xuống.
Sắc trời tối dần, Trường Bình sắp phải đi, thân tùy tới gọi Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh khi rời tiểu viện tử của Vân Lang nói một câu: “ Con người của y không quá tệ đâu, hợp khẩu vị bản công tử, song muốn làm bằng hữu của ta, phải xem biểu hiện ba năm nữa thế nào.”
Vân Lang chẳng đứng dậy tiễn, ngồi đó uống trà cho tiêu, nhạt nhẽo nói:” Mai ta làm thịt hầm, thích ăn tới mà thử.”
Hoắc Khứ Bệnh cười hắc một tiếng rồi bước nhanh rời đi, theo đội ngũ.
Một lát sau Bình Tẩu hớn hở trở về, khuôn mặt già nua như lông chó già rụng lông bừng sáng, đặt một nắm trâm vào tay Vân Lang nói là Trác Cơ ban thưởng, sau đó nháy mắt với đám nha hoàn, thế là cả đám ùn ùn kéo tới, thân thể thanh xuân trẻ trung dán vào lưng, vào mặt, vào tay y, khiến toàn thân như muốn bay bổng.
Vân Lang suýt tát mình một cái vì tội suy đoán quá nhiều, bí mật đêm đêm xuân tiêu của lão tặc chính là đây.
Nữ tử Đại Hán rất thực tế, cái thời đại mà qua mông muội chưa lâu, sản phẩm tiêu hao nhanh như ái tình còn chưa phổ biến, giáo hóa chưa sâu rộng tới bách tính bình dân, học vấn vẫn là thứ xa xỉ chỉ lưu hành trong nhà quý tộc thì có thể dùng thân thể trẻ trung để đổi lấy ngân tiền, bọn họ chẳng quan tâm người chung giường với mình là ai.
Nha hoàn béo tự ti nấp sau cửa, đám người vào tiểu viện toàn là cô nương xinh đẹp nhất tiền viện, khi nàng chỉ còn biết thầm cầu khẩn Vân Lang đừng chia hết số trâm cho những cô nương xinh đẹp kia, giữ cho mình một cái thì Vân Lang vẫy tay với mình.
Cả nắm trâm phải bảy tám cái, Vân Lang đặt hết trâm vào tay nha hoàn béo rụt rè đi tới:” Của ngươi cả đấy.”
Sau đó nhe hàm răng sáng đều đặn cười với số cô nương còn lại ríu rít quanh mình: “ Hết rồi.”
Vân Lang không có ngân trâm tức thì mất hết sức hấp dẫn, đám cô nương này hiện thực kinh người, vừa rồi ai nấy cười tươi như hoa nở, vậy mà chớp mắt chỉ để lại cho Vân Lang bóng lưng yểu điệu, bờ mông tròn lẳn.
Nha hoàn béo ôm nắm trâm, mặt không ngừng có mồ hôi nhỏ xuống tong tong, nàng muốn cười lớn, lại nỗ lực ngậm chặt miệng. Vân Lang đoán chừng đây là vinh diệu nhất cả đời nha đầu đáng thương này.
“ Ngươi thích nha đầu béo à?” Bình Tẩu không ngờ Vân Lang có khẩu vị khác người như thế:
“ Chỉ không ghét thôi.”
“ Nó ngủ với ngươi rồi à?”
Vân Lang xua tay, không muốn giao lưu chuyện này với thứ dâm côn:” Không, tiểu tử còn nhỏ mà.”
Bình Tẩu vuốt râu khoe khoang:” Lão phu mười ba tuổi đã có trưởng tử Văn Nguyệt, đến năm mười lăm tuổi đã là phụ thân của ba đứa con.”
“ Ngài thì thiên phú dị bẩm rồi, người thường khó theo kịp.” Vân Lang vái dài:
“ Thiến niên lang, người như cỏ cây, xuân hạ bộc phát, thu đông héo tàn, thiếu thời nam hoan nữ ái là thiên lý, là thiên đạo phồn diễn con người. Một khi qua ba mươi, thân thể như cây cối mùa thu, phải tự rụng lá để giữ lấy thân. Một khi tới năm mươi thì tận tình buông thả, hưởng thụ chút niềm vui cuối cùng. Ngươi thiếu niên không biết hưởng lạc, chẳng lẽ muốn đợi tới khi già hối hận hay sao?” Bình Tẩu đường đường chính chính tuyên truyền học thuyết dâm dục của mình:
Đối diện với sự lung lạc của lão tặc, Vân Lang kiên định lắc đầu: “ Đó là pháp môn của Ân Dương gia tiên sinh, thứ tiểu tử không dám tuân, ngài tận tình hưởng thụ niềm vui cá nước, tiểu tử giữ mình, ai có đạo người ấy, không phải tốt sao?”
“ Phí cho cái vẻ ngoài tốt.” Bình Tẩu lắc đầu đi vào phòng của mình, có nha hoàn khôn ngoan nhanh chân tót vào trong.