Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 55 - Q1 - Chương 055: Trác Cơ Đoạt Thịt.

Q1 - Chương 055: Trác Cơ đoạt thịt. Q1 - Chương 055: Trác Cơ đoạt thịt.

Phó phụ tới dọn dẹp bàn ăn nhìn Vân Lang với ánh mắt khinh bỉ, làm y không hiểu gì cả, nhìn theo ánh mắt bà ta phát hiện nha hoàn béo đã nằm trên giường của mình, cũng bắt chước mấy cô nương kia chớp chớp mắt với y, con bà nó hai mắt lại còn long lanh long lanh …

Lại có gia phó ném cho y ánh mắt ái muội bê đống thẻ sách mười mấy cân mà y vừa xem xong đi, tới cửa tiểu viện cười dâm dật đóng cửa lại.

Nhà Trác Vương Tôn chẳng sản xuất ra được cái mẹ gì tử tế.

Bất kể người hay vật.

Nha hoàn béo rõ ràng là trần truồng nấp ở dưới chăn, từ đường nét nhấp nhô nhìn ra được, thực tế, thiếu nữ mười lăm mười sáu thì có mấy ai xấu đâu, thanh xuân là lớp trang điểm tốt nhất trên đời, chẳng qua không so được với nhau thôi.

Thực sự Vân Lang cũng thích nữ tử đầy đặn, nhưng tuyệt đối không phải loại đầy đặn này.

Bây giờ đuổi người ta ra khỏi giường không được rồi, Vân Lang bất kể thế nào cũng không làm được loại chuyện tổn thương tự tôn đó, đứng lên nói:” Ngủ cho tốt, ta còn có việc phải làm.”

Rồi kệ ánh mắt ai oán của nha hoàn béo, đóng cửa đi ra ngoài.

Bình Tẩu chưa nghỉ ngơi, kệ nha hoàn kia đã trắng trẻo như dê non chờ đợi, đứng bên cửa sổ nhíu mày, chuyện phát triển ngoài dự liệu của ông ta.

Vân Lang không đuổi nha hoàn béo đó đi, mà chính bản thân lại bỏ ra ngoài, tàng thư lâu ở sương phòng phía đông trong tiền viện, Vân Lang rõ ràng là tới đó, lẩm bẩm:” Không ngờ là giống có tình.”

( Phương pháp chế tạo đồ sắt) của Trác thị được Vân Lang mấy ngày qua nghiên cứu tới mức triệt để rồi, trước đó qua giao lưu với thiết tượng y đã nắm được phương pháp luyện sắt ở thời đại này.

Về cơ bản là thứ bọn họ đang dùng là thứ thời Âu Dã Tử, đã thế lại còn giấu giấu diếm diếm sợ người khác biết được, làm ảnh hưởng chuyện kinh doanh của mình, tự phong bế năm trăm năm, đến sách trúc cũng sắp bị mối mọt ăn hết, vậy mà chẳng tiến bộ gì.

Xem sách thâu đêm tới khi trời sáng, Vân Lang đưa tay bóp tắt đèn dầu, đem đống thẻ sách tán loạn trên bàn cuốn lại, chỉnh lý hoàn tất, còn chuyên môn phân loại, tinh thần vẫn dư dật ngẩng đầu hỏi gia phó chuyên môn phụ trách tàng thư lâu đang dựa vào cột ngáp ngắn ngáp dài:” Chỉ có thế này thôi à?”

“ Vâng, chỉ có thế thôi ạ.” Phó dịch như bừng tỉnh đáp:” Tiểu lang quân, phần còn lại, ngài chưa được xem.”

Vân Lang gật đầu, mấy ngày qua y chỉ mới đọc phần thượng, trong này đề cập tới làm đồ dùng dân dụng, còn lại hẳn là quân sự, nhưng y qua kiến thức ghi chép phần thượng này thì cũng không hi vọng nhiều vào phần hạ.

Quá sơ khai, không biết lần thứ mấy Vân Lang phải cảm thán như thế, nhiều học vấn của y không đem ra dùng được, vì mức độ công nghiệp ở thời này còn chưa phát triển đủ, công cụ mà y cần bọn họ chưa thể làm ra được, điều kiện cơ sở cũng không đáp ứng đươc.

Cái gì cũng thiếu.

Trong thế giới nguyên thủy này, một trong số thứ hiếm hoi khiến Vân Lang hài lòng là cháo hạt kê.

Đầy một bát cháo vàng vàng ấm áp cho vào bụng, cả người trở nên tinh thần hơn nhiều, nếu có thêm một quả trứng gà thì tuyệt vời không gì nói được nữa.

Trác thị rất nhỏ nhen, chỉ cung cấp một ít kê với rau muối, không cung cấp thứ khác, nên Vân Lang toàn phải sai nha hoàn béo đi mua, toàn mua đủ cho hai người ăn, tiền bạc tiêu hao một nửa rồi, trong tay chỉ còn ba lượng bạc tốt, mà sắp tới còn phải làm nhiều món ngon lấy lòng Hoắc Khứ Bệnh, không biết đủ tiền cầm cự tới lúc kế hoạch thực thi không.

Thật là nhục, ở thời này mà mình túng thiếu như thế, Vân Lang quyết định đẩy nhanh tiến độ.

Rất là lạ, nha hoàn béo trước kia nhìn thấy trứng là mê chết, hôm nay nhìn Vân Lang húp sùm sụp lại không đụng tới bát cháo trước mặt.

“ Sao không ăn, bệnh à?” Vân Lang không thích nhất là có người nhìn chằm chằm vào món ăn của y, đó là di chứng còn nhỏ, đặt bát xuống hỏi:

“ Tiểu lang chê tỳ tử.”

“ Nói thừa, chê ngươi là tất nhiên, ai bảo ngươi là tỷ tử.”

“ Không phải, tại vì tỳ tử béo.”

“ Càng nói linh tinh, béo rất có lợi, gặp năm đói kém, người béo sống lâu hơn người gầy cả tháng, chỉ một tháng thôi là khác biệt sinh tử. Đừng nói với ta ngươi chưa bao giờ đói.”

Nha hoàn béo nghe thấy từ đói, không biết nghĩ tới cái gì mà bê ngay bát cháo lên, húp sụp một cái hết bay nửa bát.

Vân Lang mỉm cười hài lòng, y thích người đơn thuần chứ không thích kẻ ngốc:” Như thế mới đúng, chúng ta phải tích trữ thêm thịt, để tương lai còn đối phó với nạn đói.”

Nha đầu béo gật đầu ngay, quên cả chuyện bị Vân Lang chê rồi, đầu óc rất đơn giản.

Nhìn khắp xưởng luyện sắt, người có thể ăn cùng bàn với Vân Lang chỉ có nha hoàn béo thôi, Bình Tẩu cho rằng làm thế không thích hợp, người khác sẽ xem nhẹ y.

“ Ai xem nhẹ tiểu tử chứ?” Vân Lang thắc mắc:

“ Những kẻ đó.” Bình Tẩu chỉ người qua kẻ lại xung quanh, ý ông là tất cả những ai nhìn thấy:

“ Tiên sinh bận tâm tới họ nghĩ gì sao?” Vân Lang cười nhẹ:

Bình Tử chỉ biết lắc đầu: “ Cho dù không phải bọn họ, ngươi cũng nên để ý tới cái nhìn của người khác chứ?”

Vân Lang không đáp mà hỏi:” Tiên sinh có vì ta ăn cùng bàn với một tỳ tử mà coi thường ta không?”

“ Ta hiểu ngươi muốn nói gì.” Bình Tẩu chân thành nói:” Người thiếu niên, chỉ biết làm theo ý mình thường không có kết quả hay đâu, tự tin vào bản thân là tốt, nhưng không có nghĩa là có thể lờ đi cái nhìn của người khác.”

“ Tiểu tử chỉ muốn sống thật thống khoái, không phải là không hiểu nhân tình thế thái, những thứ cần quan tâm ắt quan tâm, nếu không thì cũng chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình.”

“ Trên đời này âm dương hài hòa mới là vương đạo.”

Vân Lang không tranh luận với Bình Tẩu, dù sao ông ta cũng có ý tốt nên chắp tay một cái coi như cảm tạ, vào phòng, lát sau ngủ ngon lành.

Nha hoàn béo tuy hơi đần một chút, nhưng là người rất tận chức, bảo sao là làm y như vậy, đó là điều Vân Lang hài lòng nhất.

Vân Lang nói thịt cần phải đun nhỏ lửa, thế là nha hoàn béo ngồi ở bên bếp lò, khống chế lửa ở mức độ phù hợp, thi thoảng thêm củi, giữ cho cái nồi sắt lúc nào cũng liu riu xủi bong bóng, mắt nhìn chăm chăm, không rời đi dù chỉ một giây.

Trác Cơ từ ngoài về, đi ngang qua ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, dừng chân nghĩ một lúc rồi xoay người bước vào tiểu viện, nha hoàn béo vội quỳ ngay xuống đất, đầu không dám ngẩng lên.

“ Đang nấu cái gì đấy?”

“ Bẩm chủ nhân, bên trong là thịt lợn.”

“ Đã chín chưa?”

“ Tiểu lang quân nói phải đun nhỏ lửa ba canh giờ, vẫn còn thiếu một khắc nữa mới ăn được.” Nha hoàn béo thật thà trả lời:

Trác Cơ gật đầu bảo phó phụ sau lưng:” Bê cả nồi tới phòng ta.”

Phó phụ vâng một tiếng, lập tức đầy nắp vung lại, cầm hai cái quai nồi mang đi mất, nha hoàn béo thất kinh, song không dám nói gì.

Người trên có quyền tự do tước đoạt với kẻ dưới.

Vân Lang bây giờ là kẻ dưới, ngủ dậy xoa bụng chuẩn bị thưởng thức món ăn dày công chuẩn bị, thấy nhà đầu béo lí nhí kể chuyện bị chủ nhân đoạt mất nồi thịt rồi, chẳng thể nói nửa câu.

Kỳ thực Vân Lang thích như thế, ở mức độ nào đó y quen như thế rồi, hồi nhỏ y từng sống thế đấy.

Chỉ cần trở thành người ở trên, cơ bản là có thể muốn gì làm nấy, Vân Lang tin tưởng mình sẽ không làm kẻ dưới quá lâu.

Bảo vệ lợi ích hiện giờ của Trác Cơ, chính là bảo vệ lợi ích tương lai của y.

Bình Luận (0)
Comment