Thông thường, người trên chỉ cần không phải quá vô sỉ, hoặc quá ngu xuẩn, sau khi lấy đi thứ gì đó của kẻ dưới, đều sẽ có bồi thường nho nhỏ.
Đương nhiên lấy đi của ngươi một vạn lượng, thưởng cho ngươi hai trăm lượng gọi là an ủi, là không muốn ngươi trắng tay tuyệt vọng, dẫn tới đi vào con đường gây hại người trên.
Để lại một trăm lượng cũng gọi là hạt giống, để ngươi tiếp tục phát triển, rồi sau đó người ta lại tới thu hoạch, gọi là săn giết mãi mãi.
Nếu như bị người ta lấy đi của ngươi một lượng, mà tác dụng của ngươi rõ ràng là cao hơn một lượng nhiều, vậy thì chúc mừng, việc tốt tới rồi, lúc đó ngươi có thể quang minh chính đại đưa ra yêu cầu, coi như bồi thường.
Vì thế lần đầu tiên sau khi tới Trác thị, Vân Lang chủ động cầu kiến Trác Cơ.
Thái độ Trác Mông rất bất thiện, song vẫn để Vân Lang đi qua, vì Trác Cơ đã dặn, nếu Vân Lang tới tìm thì cho y vào.
Sau khi đi qua cánh cửa hình bán nguyệt, Vân Lang cứ như bước vào thế giới hoàn toàn khác, phía trước là một con đường có mái che nối thẳng vào trong hoa viên, khung cảnh u nhã, không có hoa cỏ rườm rà, chỉ có nước và đá, bố cục tinh vi, khiến kiến trúc lẫn tự nhiên hòa vào làm một, hành lang và giả sơn, cao thấp quanh co, hư thực tương sinh.
Đi hết hành lang thấy tòa lục giác đình nằm sát bên ao nước, đình có năm cột, mái ngói hai tầng vểnh cao, giống như đôi hồ điệp đang cất cánh muốn bay, tạo thành một cảnh đẹp hết sức đặc sắc.
Cảnh đẹp vẫn chẳng thể so với người, giữa đình là nữ tử mặc áo tơ mềm, một chiếc cổ cầm đặt ngang trên đầu gối, khẽ cúi đầu, cần cổ thanh tú tao nhã, da dẻ như ngọc, mười ngón tay như múa trên đàn, chỉ bằng âm tình tang có phần đơn điệu, vẫn gợi cho người nghe nỗi buồn mang mác.
Thế nhưng Vân Lang cảm thấy không thoải mái, vì nó quá tương phản với thế giới cách đó một bức tường, nhất là khi nhớ tới cảnh ngộ bi thảm của Lương Ông khiến hành vi của Trác Mông ngày hôm đó, khiến y không khỏi sinh ác cảm với Trác Cơ. Cảnh càng đẹp, thú vui càng tao nhã chỉ càng tăng thêm cảm giác bực bội ấy, vì thế kệ nàng đang đánh đàn, lòng lẩm bẩm một câu “chủ nô” rồi cứ thế bước tới lớn tiếng cắt ngang: “ Tối qua xem sách đến khuya, hôm nay ngủ muộn, không ngờ Đại tiểu thư tới, không ra đón được, thật là thất lễ.”
Tiếng đàn ngưng bặt, bàn tay của Trác Cơ khựng lại giữa không trung, không thèm liếc y lấy một cái, vẫn tiếp tục đánh nốt khúc đàn, cất giọng trong trẻo hỏi: “Tiểu lang ở Dương Lăng ấp có hợp tâm ý không, hạ nhân có ân cần không?”
Dù không hiểu đàn, Vân Lang vẫn nhận ra tiếng đàn của nàng không còn mang thần vận khi nãy nữa, chỉ cố đánh nốt thôi, lòng nổi lên sự đắc ý trẻ con, bề ngoài khách khi giả dối:” Người sơn dã được Đại tiểu thư hậu ái, sống thoải mái, Vân Lang rất cảm kích.”
Trác Cơ tủm tỉm cười:” Như thế đám nô phó kia đáng được thưởng mới phải.”
“ Đại tiểu thư anh minh.” Vân Lang khẽ mỉm cười rất chuyên nghiệp:
“ Anh minh thì chưa tới, từ khi tiểu lang tới xưởng luyện sắt Trác thị ta, chỉ bảo cho thiết tượng rất nhiều, hôm qua đại tượng có bẩm báo lên, nhờ tiểu lang chỉ điểm mà công việc thuận lợi không ít. Trác Cơ trước đó có gì thiếu chu đáo, mong tiểu lang thứ lỗi.” Khúc đàn hoàn tất, Trác Cơ ngẩng đầu lên nhìn Vân Lang:
Vân Lang tức thì như bị điểm huyệt, lần đầu tiên y cảm thụ sâu sắc được cái gì gọi là trầm ngư lạc nhạn, mái tóc dài đen nhánh không vấn lên mà để buông xõa sau vai, tạo nên sự tương phản với rung động với với làm da ngọc ngà. Đôi mắt sáng long lanh như nước hồ thu với làn mi dài mỏng, một vẻ đẹp thanh nhã mà không thiếu gợi cảm, trong nét mềm mại yếu đuối của mỹ nhân có sự mạnh mẽ, kiêu sa lãnh đạm như tiên tử khiến người ta cảm giác khó với tới.
Nàng ngồi hướng về phía ánh mặt trời, lụa mỏng trên người chẳng có mấy tác dụng che chắn cơ thể, ánh nắng chiếu xuyên qua, thấp thoáng đường cong mê hoặc.
Bại trận nhanh chóng triệt để, mất một lúc Vân Lang mới ý thức được mình đứng đó một lúc không nói gì, bắt gắp ánh mắt của Trác Cơ, vội hít sâu trấn nhiếp tâm thần, không phải chưa thấy mỹ nữ, nhưng mà phối hợp phải khung cảnh cổ điển ấy, thực sự sức hút của nàng tăng gấp bội:” Nay Trác thị ngoài có Diêm thiết lệnh gây họa, trong có kẻ cố tình thao túng đẩy giá ắt lên cao, lo liệu không khéo ắt co cái lo lật sào, không biết Đại tiểu thư có đối sách gì chưa?”
Trác Cơ không thể ý sự thất lễ vừa rồi của Vân Lang, nàng quen ánh mắt như thế từ nam nhân, Vân Lang với nàng chỉ là tiểu thiếu niên, chưa khiến nàng khó chịu, buông tiếng thở dài:” Trác thị ta đời đời lấy luyện sắt làm nghiệp, ngoài ra không có thủ đoạn mưu sinh nào khác, nghe Bình Tẩu nói tiểu lang tinh thông bách nghệ, không biết có lối đi hay nào không?”
“ Hạch tâm của quốc gia vĩnh viễn là hoàng đế, nếu như muốn sống thoải mái một chút, điều quan trọng nhất là không thể đắc tội với hoàng đế, không ai chịu được lửa giận của người.”
Trác Cơ khẽ gật đầu, tỏ ý chăm chú lắng nghe:” Trác thị chưa bao giờ có ý mưu nghịch, sao nhắc tới chuyện chọc giận hoàng đế?”
“ Chỉ là lấy việc luận việc chủ đề này chúng ta bàn bạc không ích gì, Đại tiểu thư, hôm nay ta tới đây là muốn được Đại tiểu thư cấp quyền.” Vân Lang hết sức nghiêm túc nói:” Ta muốn quyền đại chưởng quầy để làm một xưởng luyện sắt cho người thiên hạ thấy được luyện sắt thực sự là thế nào!”
“ Thế nào mới thực sự là xưởng luyện sắt thực sự?” Trác Cơ không phải người dễ thuyết phục, nhỏ nhẹ chất vấn mà đầy đủ uy nghiêm:
“ Rất đơn giản, vật lặc công danh, dĩ khảo kỳ thành.”
“ Kiểu Tần sao?”
“ Đúng thế, nước Tần sở dĩ có thể nhất thống thiên hạ, có công lớn nhờ năng lực chế tạo của họ.” Vân Lang gật đầu, “Vật lặc công danh, dĩ khảo kỳ thành” là một trong những phương thức quản lý quan lại của nhà Tần. Theo đó, tên người sẽ được khắc lên vật, phẩm chất, nếu thấy đồ vật nào kém, sẽ phạt thợ để sửa lỗi họ.
Điều này thể diện rõ ràng trong tượng chiến binh trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng, tượng các tướng lĩnh thời Tần thường đeo trên người một chiếc thẻ gạch, các loại binh khí cũng đều khắc tên xưởng sản xuất, tên thợ để giám sát, kiểm tra.
Trác Cơ chau mày: “ Tần pháp nghiêm khắc, công tượng chỉ cần có chút sai sót là chặt chân chặt tay, khiến cho nước Tần nhiều người tàn tật, bị thiên hạ chỉ trích, chẳng lẽ tiểu lang muốn xưởng luyện sắt ở Dương Lăng muốn dùng cái cấm lệnh tàn khốc đó?”
“ Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Tần chỉ có hai đời là mất, tại hạ làm sao không hấp thụ giáo huấn cho được? Có câu người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong, dùng đặc tính này để xúc thành chuyện mà hình phạt nghiêm khắc không thể hoàn thành, không phải là khó.”
“ Tượng phó không cần thứ này, tiểu lang muốn chúng làm gì, hạ lệnh một tiếng, chúng dám không nghe sao?”
“ Đại tiểu thư hi vọng những cái xác không hồn có thể làm ra vật có linh tính sao?” Vân Lang ngửa mặt lên trời buông một tiếng thở dài, không chỉ trích Trác Cơ, đây là giới hạn tư tưởng của thời đại, với chủ nhân, nô lệ không phải là người, chỉ là công cụ, không cần phải quan tâm tới tâm tư tình cảm của họ, chỉ cần khống chế tốt để có sản lượng cao là đủ: