Trác Cơ nhìn cái mặt non choẹt của Vân Lang lại làm ra bộ dạng như Khuất Nguyên chất vấn trời cao, thấy buồn cười lắm, phất tay áo rộng thùng thình, vắt lên cánh tay, khẽ vươn bàn tay như ngó sen ra vươn lên chỉnh lại tóc, giọng mơ màng: “ Trước kia cũng có người nói với ta như thế, chỉ là hắn quá nghèo, chẳng lẽ trên đời này chỉ trong những người nghèo mới có người tốt?”
Vân Lang ngạc nhiên, không ngờ có người mang tư tưởng tiến bộ như vậy, thuận miệng nói:” Con người nên giàu có thì tốt hơn.”
“ Nếu như ai ai cũng giàu có, vậy ai giúp ta làm việc?” Trác Cơ thản nhiên nói:
Vân Lang nhìn vị chủ nô mỹ lệ ấy, thấy mình nên nghĩ cách khác thì hơn, chủ nô vốn là một đám người đáng bị sét đánh, ở gần loại người đó, có khi họa lây, rất nguy hiểm.
Còn về phần nồi thịt kia coi như mất trắng, chắp tay cáo từ.
“ Sau này hai trăm năm mươi bảy người từ trên xuống dưới xưởng luyện sắt do tiểu lang điều phái, Bình Tẩu làm trướng phòng, tất cả tần tiên đều phải qua tay ông ấy.”
Vân Lang đi ra tới cửa thì nghe thấy Trác Cơ lạnh giọng nói sau lưng, ngạc nhiên quay đầu, mỗi lời nàng nói nghe có vẻ động lòng, nhưng ý tứ trong đó cực kỳ lãnh đạm.
“ Ta không biết tiểu lang muốn dùng xưởng luyện sắt này để đạt mục đích gì, nhưng xét thấy Bình Tẩu đánh giá ngươi rất cao, ngươi thể hiện cũng không phải là kẻ tầm thường. Bởi thế ta sẵn lòng đánh cược một phen, nhưng ta sẽ đích thân theo dõi ngươi.”
Vân Lang cười tự tin:” Đại tiểu thư cứ đợi đếm tiền đi, đó là điều duy nhất nàng cần làm.”
Nữ chủ nô xinh đẹp đáng chết này quả thật không phụ giải cấp của nàng, không bỏ qua bất kỳ cơ hội bóc lột nào.
Người phi thường làm việc phi thường, Vân Lang về tới phòng thì thấy Hoắc Khứ Bệnh nằm vắt chân trên giường của y, không thèm cả cởi giày, giống lưu manh hơn giống quý tộc:” Ngươi phải cám ơn ta, nữ nhân đó vừa rồi nhìn thấy ta trèo tường nên mới đổi ý, không biết nghĩ gì đây, tưởng rằng có thể từ ngươi thông qua ta, ảnh hưởng tới cữu cữu ta tấu lên bệ hạ, đem chuyện chế tạo quân giới vốn thuộc về đại tương tác giao cho ngươi?”
Vân Lang chẳng buồn để ý tới cái giọng điệu mỉa mai ấy:” Ngươi ngốc chứ Trác Cơ không ngốc vậy đâu, chế tạo quân giới chưa bao giờ là vụ làm ăn tốt, tướng sĩ đánh thắng trận, cho dù ta giao hàng toàn gậy gỗ khiên gỗ cũng được tính là đại công. Nếu chiến bại, cho dù ta trang bị cho mỗi người bảo kiếm Thái A, cuối cùng truy cứu, vẫn là bọn ta sai.”
Hoắc Khứ Bệnh cong lưng bật mạnh người ngồi thẳng dậy:” Tốt, ghét nhất bị người khác lợi dụng.”
“ Ta cũng ghét, nhưng chúng ta không thoát khỏi vận mệnh bị lợi dụng, đôi khi vì có giá trị lợi dụng mà phải vỗ tay nữa.” Vân Lang nhìn vết chân trên cửa sổ thì khó chịu: “ Sao ngươi phải trèo vào phòng ta? Ở đây làm gì có ai ngăn cản ngươi?”
“ Ta không đi qua cửa nhà tiện dân thương cổ, mất mặt lắm.” Hoặc Khứ Bệnh đường hoàng nói:
Vân Lưng trừng mắt lên:” Ngươi leo tường trèo cửa như trộm thì không mất mặt?”
“ Ài, làm bậc quân tử nên lòng dạ khiêm tốn, không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn, lòng mang thiên hạ mới là đạo quân tử.” Hoắc Khứ Bệnh ngâm nga một đoạn rất thiếu dinh dưỡng cũng chẳng liên quan gì:
“ Ai nói thế?” Vân Lang thắc mắc, chứ với tu dưỡng của Hoắc Khứ Bệnh có tu luyện mười đời vẫn chưa đủ:
“ Đổng Trọng Thư.” Hoắc Khứ Bệnh nói ra cái tên hai nghìn năm sau vẫn dư âm vang vang:
“ Hả? Lão già đó chưa chịu chết à?”
Lời lẽ hết sức bất kính của Vân Lang làm Hoắc Khứ Bệnh nghe mà khoái chí lắm, nói theo giọng điệu của y: “ Chưa chịu chết, vừa từ Thái Sơn xuống mấy tháng trước, thời gian qua tới giảng đạo cho bệ hạ. Lão già đó là đồ lừa đảo, nói cái gì mà trong nhà có tuyệt thế mỹ nữ muốn hiến cho bệ hạ, thế là ta chạy đi xem mỹ nữ, ai mà ngờ lão già lải nhải một tràng về thiên nhân cảm ứng, còn nói đó là mỹ nữ mà ông ta muốn hiến cho bệ hạ. Ta thấy chán chết nên chạy đi.”
Vân Lang thấy ngứa mũi vô cùng, Hoắc Khứ Bệnh căn bản không hiểu hắn đã bỏ lỡ cái gì.
Hán Vũ đế ba lần gặp Đổng Trọng Thư thảo luận phương hướng trị thiên hạ, trong đó thiên nhân tam vấn là nổi danh nhất, lần cuối cùng Đổng Trọng Thư lấy mỹ nữ tự ví như Nho học, lấy tư tưởng của Nho gia làm trung tâm, xen vào đó thuyết Âm Dương Ngũ Hành, đem thần quyền, quân quyền, phụ quyền phu quyền quán xuyến vào làm một, hình thành hệ thống thần học hoàn chỉnh.
Bởi vì lý luận này cực kỳ có lợi cho việc củng cố hoàng quyền, cho nên được Hán Vũ đế tiếp nhận, cuối cùng hoàn thành mục tiêu tối thượng "phế truất bách gia, độc tôn nho thuật."
Đây chính là một thời điểm cực kỳ trọng đại trong lịch sử phong kiến Trung Quốc.
Vân Lăng rất muốn xem Đổng Trọng Thư giật dây hoàng đế thế nào để kết thúc thời đại trăm nhà đua tranh ra sao.
Đáng tiếc, với thân phận của Vân Lang bây giờ tới gần cung cấm cũng khó nói gì đi xem cảnh tượng lão già lừa đảo thiên cổ đó nói văng nước bọt.
Đứng ở lập trường bách tính, trăm nhà đua tranh tất nhiên là có lợi, người có học vấn từ các góc độ khác nhau đưa ra giải thích khác nhau về cùng một sự việc, có lợi cho bách tính từ trong đó chọn ra một phương thức lý giải phù hợp nhất với mình.
Có điều nó lại đối lập với hoàng quyền, thứ hoàng quyền theo đuổi là độc tài, lời của hoàng đế là duy nhất, trăm nhà đua tranh như trăm con nhà cùng nhau gáy, khiến lời hoàng đế vĩ đại bị nhấn chìm trong âm thanh hỗn loạn đó, thế làm sao được?
Bởi thế Tần Thủy Hoàng vĩ đại phát động một việc chưa từng có trong lịch sử là phế sách chôn nho, khi 99 nhà kia đang đắc ý thì không ngờ Tần Thủy Hoàng chôn xong đám nho gia Thuần Vu Việt, còn chưa tận hứng, tiếp nhận kiến nghị của Lý Tư, hạ lệnh đốt hết sử ký các nước trừ ( Tần Ký), đối với (thi), (thư) mà không thuộc bác sĩ quán thì phải giao nộp để thiêu hủy, ai dám đàm luận đều bị xử tử, cấm chỉ tư học, người muốn học pháp lệnh phải bái quan lại làm thầy.
Người đọc sách thiên hạ không đắc ý nổi nữa, khi vận mệnh bi thảm của họ sắp bắt đầu, tên tuất tốt Ngư Dương tạo phản, khởi nghĩa cứ thế mà lan rộng, khiến Đại Tần rộng lớn bị người Sở cho một bó đuốc vĩnh viễn chỉ còn trong ký ức.
Hiện giờ ngụy đế Lưu Triệt lại muốn tiếp tục làm việc này, Vân Lang cho rằng Thái Tể nghe thấy sẽ rất cao hứng.
Diêm thiết lệnh đưa ra, Lưu Triệt muốn vơ vét thật nhiều tiền của từ dân gian để sử dụng, Đổng Trọng Thư bắt đầu hiến mỹ nữ, từ nay về sau thiên hạ chỉ có giọng nói vang vang của Lưu Triệt thôi.
Sau đó là bắt đầu bảy lần đánh bại Hung Nô, lập nên cơ nghiệp vạn thế, sau đó nhân khẩu Hán tộc dưới sự cai trị của ông ta giảm đi một phần ba.
Tần Hoàng Hán Vũ, bọn họ tề danh, Vân Lang biết hết những điều đó.
Nhưng chẳng ích gì cả.
Lịch sử là trò chơi của nhân vật cao cấp, Vân Lang chưa tới cái cấp bậc đó, nhảy ra chỉ trích ngụy đế Lưu Triệt đoán chừng là ngũ mã phân sau đó là nuôi chó.
Dù thế nào thì Vân Lang phải đứng về phía Thái Tể, lập trường của y phải coi Lưu Triệt là ngụy đế, ít nhất khi Thái Tể còn sống là thế.