Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 58 - Q1 - Chương 058: Vân Lang À, Về Đi.

Q1 - Chương 058: Vân Lang à, về đi. Q1 - Chương 058: Vân Lang à, về đi.

“ Hoắc huynh, có quen biết người của ti nông khanh không?” Vân Lang rót cho Hoắc Khứ Bệnh một chén trà, khách khí hỏi:

“ Sao, không chế quân khí được, vậy muốn quay sang làm đồ sắt cho ti nông khanh à? “ Hoắc Khứ Bệnh trông không ngốc như bề ngoài, hắn rất tinh tường: “ Cho ngươi biết, đừng mơ, hiểu không? Bệ hạ đã sai đại diêm thương ở Đông Quách Hàm Dương, đại thiết thương Khổng Cận chuyên môn phụ trách việc này cho ti nông thừa rồi, Trác thị các ngươi không có cơ hội cướp mối làm ăn từ tay Khổng Cận đâu.”

“ Dùng thương nhân để quản lý thương nhân sao? Thú vị thật.” Vân Lang gật gù:

“ Đứng sau lưng Đông Quách Hàm Dương và Khổng Cận chính là Tang Hoằng Dương, tên đó không phải là người tốt, đám thương nhân mà dám đút túi riêng, ông ta dám dùng đao chặt đầu chúng, tịch thu gia tài của chúng. “ Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Ngươi cho rằng Đại Hán luân lạc tới mức để thương nhân quản lý quốc gia sao?”

“ Nói thế hai người kia là lợn đợi mổ?” Vân Lang bất ngờ lắm, chỉ thuận miệng thăm dò chút tin tức từ Hoắc Khứ Bệnh thôi, ai mà ngờ kẻ nhìn như lỗ mãng lại biết nhiều như thế, con cháu quý tộc, quả nhiên có điểm hơn người:

“ Bọn họ là mấu chốt Diêm thiết lệnh có thành công hay không.”

Vân Lang cười lớn, không ngờ chính sách thời đại này đưa ra, phía sau có nhiều điều kiện đảm bảo như vậy.

Bị biến thành con tin, Đông Quách Hàm Dương và Khổng Cận hiện giờ e là sống không bằng chết, bọn họ chỉ có thể cầu khẩn Diêm thiết lệnh thực thi thuận lợi, một khi thất bại, hoặc là sai sót gì, hai nhà đó sẽ bị sử dụng để bù đắp lỗ hổng.

Bên trong nha môn ti nông khanh phức tạp như thế, không dính líu thì hơn, ngược lại biểu hiện của Hoắc Khứ Bệnh ngoài dự liệu, Vân Lang nhìn hắn:” Hoắc huynh, chúng ta giao dịch không?”

Hoắc Khứ Bệnh khinh khỉnh khó ưa:” Ta không bao giờ qua lại với thương cổ tiện dân, tiếp xúc với ngươi vì tò mò huynh đệ bốn tuổi của ngươi rốt cuộc là thứ kỳ tích gì.”

Vân Lang rất muốn tháo giầy đút vào cái mồm thối của hắn:” Công lao này cực kỳ có lợi cho cữu cữu ngươi.”

“ Cút xéo, cữu cữu ta khó khăn lắm mới dùng mạng leo ra khỏi hố tiện dân, ngươi đừng kéo ông ấy lại, nếu có thứ gì hay giống huyết sâm, có thể tìm cữu mẫu của ta.”

Vân Lang nghiên chỉnh nói:” Cho ta nửa tháng, ta mang tới cho nhà ngươi một công lớn.”

Hoăc Khứ Bệnh có chút nghi ngờ:” Ngươi nói thật à?”

“ Ta chưa bao giờ lừa ai cả.”

“ Còn nói là chưa, cữu cữu và cữu mẫu ta đều nói, huynh đệ bốn tuổi mình đồng da sắt sức khỏe vô cùng của ngươi chỉ là kế hoãn binh, dùng lừa ta thôi. Hơn nữa Vân gia trong một dải quanh đây không có một người như ngươi.”

Vân Lang lạnh lưng, không nghĩ hắn nghiêm túc tra thân phận mình như thế:” Rồi sẽ có, ta không lừa ngươi.”

“ Khẩu khí lớn lắm.”

“ Không lớn, thiếu niên mà không cuồng ngôn, đợi lớn tuổi mới nói, người ta cười cho.”

Khả năng là Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang nói đúng, nên lần này không cười y nữa, xoa bụng: “ Món ngon ngươi bảo ta đâu rồi?”

Nhắc tới chuyện này, Vân Lang có chút hậm hực, chủ yếu vì túi tiền của y đang vơi dần, mà phía trước là cái hố không đáy đang đợi y ném tiền vào, thở dài: “ Bị nữ chủ nô cướp mất rồi.”

Nha hoàn béo vừa nghe thế là khóc nức nở, làm Vân Lang rất xúc động, chỉ là sau đó nói một câu " hôm nay không có thịt ăn rồi", làm thiện cảm của y cũng mất sạch.

Nha hoàn này bề ngoài trông ngu ngốc chậm chạp, kỳ thực không phải là hoàn toàn vô dụng, ít nhất từ sau buổi tối hôm đó thì không còn leo lên giường Vân Lang nữa.

Nếu như có thể tiếp tục giữ sự thông tuệ này, Vân Lang định đưa nàng tới nhà đá chiếu cố Thái Tể.

Gió thổi lồng lộng, bóng đêm mở ảo, sương trắng như dải lụa mỏng quấn quanh Ly Sơn nằm im lìm trong bóng tối.

Ánh trăng mông lung chiếu rọi mặt đất, lúc này đã là nửa đêm canh ba, núi rừng tĩnh mịch, trừ tiếng gió thổi xào xạc qua hàng thông chỉ có xa xa loáng thoáng sói hú trăng, Thái Tể một mình ngồi bếp lửa, thất thần nhìn ngọn lửa bao chùm lên cái hũ ngói, cho dù đã có mùi cháy khét bốc ra, ông ta vẫn không nhúc nhích.

Tới khi Đại Vương gầm một tiếng, Thái Tể mới như choàng tỉnh, vội vàng lấy hũ ngói xuống, không cẩn thận bị cái hũ làm bỏng tay, hũ rơi choang một tiếng, vỡ tan tành, cháo nóng vương vãi khắp nơi, Đại Vương nhảy cẩng lên né tránh.

Thái Tể bực tức định giơ chân đá cái hũ vỡ, nửa chừng thu chân về, nhìn căn nhà gọn gàng ngăn nắp mà thở dài, ngồi xuống nhặt mảnh vỡ dọn sạch cháo vương vải, rồi trải ít cát lên mặt đất.

Vân Lang rất ghét nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu, nếu về thấy mọi thứ lộn xộn thế nào cũng lải nhải cả ngày.

Xẻo một cái chân lợn rừng, nướng dở sống dở chín, ông ta nửa nhỏ, Đại Vương nửa lớn, chỉ là nhà thiếu đi một người, ăn uống chẳng có vị gì.

Tháng năm nóng như lò lửa, trên đỉnh Ly Sơn lại lạnh lẽo vắng lặng, vầng trăng vàng vọt mờ mờ đằng xa, chẳng ích gì ngoài việc nổi bật thêm núi rừng thêm u tối, lòng người thêm quạnh quẽ.

Ăn xong Thái Tể ra ngoài ngồi trên tảng đá lớn sát vách núi mà ông vẫn ngồi, nhìn hoàng lăng đen xì đối diện, Đại Vương vả một phát đẩy con hươu cứ muốn sán vào bụng nó sưởi ấm ra, buồn chán nằm nhoài ra đó thè lưỡi liếm lông.

“ Hổ, mày bảo y có về không?”

Có âm thanh đột ngột xuất hiện làm Đại Vương xù lông đứng đậy, cảnh giác nhìn quanh.

“ Hổ, mày bảo y có về không?”

Đại Vương nhận ra là giọng Thái Tể, nó gừ gừ mấy tiếng rồi lại nằm xuống tiếp tục liếm láp.

“ Ta cứ mơ thấy y gặp nguy hiểm, giật mình tỉnh lại mới nhớ là y không có nhà, đi lâu thế rồi, vì sao còn chưa về? Liệu có phải gặp chuyện gì rồi không? Ta muốn đi tìm, nhưng hoàng lăng thì phải làm sao? Nếu tìm được rồi, thì ra y không muốn rời bỏ thế giới phồn hoa thì ta làm được gì chứ?” Thái Tể tự lẩm bẩm:” Trước nay y coi chuyện phản Hán phục Tần như gió thoảng bên tai, y nghĩ Đại Tần ta khí số hết rồi, chỉ còn lại nắm xương già này, nhưng y nhầm, ngoài kia vẫn còn dũng sĩ ngày đêm bôn ba vì Đại Tần ta. Ta chưa nói, chỉ là chưa tới lúc thôi, lần này nếu y về, ta sẽ nói … Vân Lang à, về đi!”

……… ……….

Cùng là ánh trăng đó cũng đang chiếu xuống thành Dương Lăng, nhìn từ trên trời cao, chỉ vài nơi trong thành còn lác đác ánh đèn, phòng Vân Lang là một trong số đó.

Ngọn đèn trên bàn của Vân Lang cứ nhảy nhót liên hồi, làm ánh sáng trong phòng chập chờn, một con thiêu thân vừa mới tới gần, lập tức bị bàn tay nần nẫn thịt bắt lấy, ném ra ngoài cửa sổ.

“ Sửu Dung, trên người thiêu thân có phấn độc đấy, mau rửa tay đi, lần sau không được làm thế.” Vân Lang đang vẽ, đầu chẳng ngẩng lên mắng:

Sửu Dung là tên của nha hoàn béo, vốn không có tên, lai lịch là từ một câu nói của Trác Cơ, khen dung mạo xấu xí tính ôn hòa, sau đó nàng có cái tên này.

Đó là chuyện nha đầu béo ghét nói tới nhất, vì đám tỷ muội nói tới cái tên này mà đánh nhau không biết bao nhiêu lần.

Bởi thế mà sau này Vân Lang mới biết tên nàng, lạ là khi Vân Lang gọi thì nàng không giận, có lẽ vì cách y gọi cho thấy y chỉ coi đây là cái tên, chứ không có ý chế nhạo như những người khác.

Bình Luận (0)
Comment