Thứ Vân Lang đang chăm chú vẽ ra lúc này là lưỡi cày cong, y biết ở trên lịch sử nó được coi là một phát minh lớn kinh thiên động địa, không rõ là thời nào, chỉ biết triều Hán bây giờ vẫn dùng cái kiểu canh tác hai con trâu kéo một cái cày, rõ ràng là cực kỳ lạc hậu.
Không chỉ lưỡi cày thiếu hiệu suất, riêng việc phải nuôi hai con trâu thôi đã là sự tốn kém mà không mấy nhà gánh nổi.
Suốt cả dọc đường đi tới Dương Lăng, Vân Lang đã quan sát rất kỹ tình hình sản xuất nông nghiệp của cả hoàng gia lẫn bách tính rồi, quá tệ hại, y thấy mình có trách nhiệm phải làm ra lưỡi cày cong.
Cho dù y chỉ vẻn vẹn biết rằng lưỡi cày cong từng làm phát mình thay đổi cả nền nông nghiệp, thì với một kỹ sư cơ khí như ý mà nói, thế là đủ để sáng tạo ra lưỡi cày cong, còn cải tiến tốt hơn cả trong lịch sử.
Trên bàn đặt một cái lưỡi cày tam giác, rỉ sét loang lổ, lưỡi cày còn mẻ mất một miếng, vì cái loại lưỡi cày hoàn toàn không có lưỡi nhọn này nên mới phải dựa vào sức của hai con trâu mới kéo đi được, chất sắt không tốt giòn yếu lại phải chịu lực của hai con trâu, khỏi nói cũng đoán ra, hao tổn vô cùng lớn.
“ Lực ma sát còn quá lớn, lệch 30 độ vẫn chưa giải quyết được hết vấn đề, xem ra còn cần thêm chút độ cong ở đầu lưỡi cày …” Vân Lang lẩm bẩm một mình, vo miếng lụa trắng trên bàn ném đi, giống như ném giấy lộn:
Sửu Dung vội vàng chạy tới nhặt lên, đặt trên cái bàn khác cẩn thận vuốt phẳng, nàng không biết Vân Lang đang làm cái gì, nhưng nàng biết một tấm lụa trắng thế này giá trị không phải nhỏ.
“ Với độ cong này thì kỹ thuật rèn bây giờ chưa làm nổi, đúc càng không thể, độ cứng của gang không đủ, trừ khi phải làm ra sắt, mẹ nó, chẳng lẽ lão tử chỉ muốn làm cái lưỡi cày nát mà phải phát triển toàn bộ công nghệ luyện kim từ đầu tới cuối à? “ Không hiểu sao đêm nay trăng đẹp mà Vân Lang lại dễ kích động, mới đầu chỉ hậm hực nói vài câu đỡ tức, sau đó là lời tục tĩu tuôn ra không ngớt, cuối cùng mở luôn cửa sổ hướng lên trời chửi sướng mồm:” Con mẹ nó lão trời già, kiếp trước chơi ta còn chưa đủ hay sao?”
Giọng Vân Lang lớn như thế, khiến cả xưởng luyện thép đang chìm trong yên tĩnh tức thì chó chạy gà bay, đèn đuốc sáng lên khắp nơi, vô số người quần áo xộc xệch chạy ra cầm gậy gộc, càng có hộ vệ trần truồng xách đao nhìn bốn phía quát:” Tặc nhân đâu rồi?”
“ Phía Bình Tẩu tiên sinh, tiếng động phát ra ở phía đó.” Có người chỉ:
Thế là đám đông rầm rộ kéo vào tiểu viện.
“ Tiểu lang quân chửi ta, chửi ta thôi ...” Sửu Dung hoảng sợ bật khóc, nàng muốn che dấu cho Vân Lang, ra sức kéo y vào phòng, mặc dù không hiểu vừa rồi y nói cái gì, nhưng đoán chừng sẽ bất lợi với tiểu lang quân:
Sai thì cũng sai rồi, chẳng muốn xin lỗi, sẵn đang bực trong lòng, Vân Lang từng mắt với đám đông ngoài sân:” Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy lão tử chửi người à?”
Nói xong đóng sầm cửa lại, cài luôn cửa sổ, bảo:” Kiếm cho ta miếng lụa nữa.”
Lúc này người trong sân liên tục tránh hai bên quỳ xuống khấu đầu với Trác Cơ vừa đi vào.
Bình Tẩu lề mề một lúc mới mặc quần áo đi ra, nhìn thấy quản gia Trác Chân định đập cửa gọi Vân Lang thì ngăn lại, trầm giọng nói với những người khác:” Ra ngoài cả đi.”
Trác Chân gườm gườm nhìn Bành Tẩu, trước mặt Trác Cơ không dám tỏ ra chống đối gay gắt, hơn nữa lòng cả mừng, hành động của Vân Lang chưa đủ khiến đám nô phó khó chịu, song nếu nói ra nói vài câu kích động lại là chuyện khác.
Trong sân chỉ còn lại Bình Tẩu và Tiểu Đóa Nhi, thủ lĩnh hộ vệ Trác Mông tận trách đứng gác ở cổng tiểu viện, Trác Cơ mới hỏi:” Chuyện gì thế?”
Bình Tẩu nhìn bóng dáng thấp thoáng của Vân Lang sau cửa sổ:” Nhập ma thôi, không có gì to tát!”
“ Cớ sao tâm lực lại kiệt quệ tới mức ấy?” Trác Cơ hiểu chuyện này:
- Có vẻ y đang suy nghĩ về thứ mới, giữa chừng gặp khốn cảnh, nên tẩu hỏa nhập ma.”
“ Chuyện tốt?”
“ Chuyện tốt! Phàm là người sau khi tẩu hỏa nhập ma còn tỉnh lại được, thường là sẽ có thành tựu lớn.” Bình Tẩu vuốt râu:” Đó gọi là cái đạo lý không điên cuồng không sống được.”
Trác Cơ gật đầu thừa nhận phán đoán của Bình Tẩu, nàng không hề giận việc bị đánh thức lúc nửa đêm, Vân Lang vì Trác thị mà dốc hết tâm lực, khiến nàng hài lòng:” Nha hoàn của y thô lậu xấu xí, mai đổi hai đứa xinh đẹp nhanh nhẹ hơn.”
Vân Lang nửa đêm lên cơn khiến cả xưởng luyện sắt một phen náo loạn, bị phá ngang giấc ngủ ngon thì chẳng ai không khó chịu, nhưng Trác Cơ bất ngờ không có lời trách móc nào mà lại còn định ban thưởng,
Chỉ là Bình Tẩu khoác tay cười khổ:” Không cần, y không đồng ý đâu.”
“ Vì sao?” Trác Cơ ngạc nhiên nam tử đều thích nữ tử mỹ lệ kia, mà chẳng lẽ Vân Lang có khẩu vị đặc biệt, tủm tỉm cười:” Ồ … nếu vậy, thế cũng được.”
“ Trác Cơ chớ nhầm.” Bình Tầu nghiêm mặt nói:” Người này nhìn có vẻ bất chấp lãnh đạm, kỳ thực rất trọng tình, bất kể là vật hay người, chỉ cần ở bên cạnh lâu là không muốn bỏ đi. Sửu Dung tuy xấu xí vụng về, nhưng là người y dùng quen, điều Sửu Dung đi, y sẽ nổi giận đấy. Cứ tùy ý y, thêm thời gian nữa lung lạc cũng không muộn.”
Sửu Dung làm gì không nên hồn chứ mua bán với nấu cháo thì rất ngon, nhất là cháo kê, hạt mềm mà không nát, độ đặc vừa vặn, húp xong một bát cháo là chẳng còn giận nữa rồi.
Tư tưởng nhân văn có thể rực rỡ sáng lạn, có thể thiên mã hành không, thậm chí có thể lớn tiếng ba hoa phét lác cũng chẳng sao, nếu tâm chí bay bổng có thể kiếm con đường tắt, mở rộng đầu óc có thể tưởng tượng ra cả lầu gác giữa không trung, chẳng có gì không thể.
Chỉ có đạo môn kỹ thuật là một quá trình xây nhà, cần làm từ nền móng trước, sau đó xây tường, rồi tới mái, sai một bước là không thể thành nhà.
Thu thập lại tâm tình, hiểu rõ đạo lý ấy, Vân Lang lên giường ngáp một cái sái quai hàm, dẫu sao cũng chẳng giải quyết được, chuyện gì cứ để sau hẵng hay, nghĩ tới cả đống người bị mình phá ngang giấc mộng thì mỉm cười ngủ ngon lành.
Sáng sớm thức dậy, Vân Lang liền chui đầu vào xưởng luyện sắt, phôi sắt cho vào nung từ hôm qua đã chảy thành nước, Vân Lang bất chấp lời can của công tượng, cứ cho thêm quặng sắt mài vụn, còn yêu cầu công tượng ngấy đều.
Lương Ông khóc lóc vật vã, thấy một lô phôi sắt sắp thành công bị Vân Lang làm hỏng bét, không kìm được chỉ mặt y rống lên:” Bại gia tử, lão phu đi bẩm báo chủ nhân.”
Vân Lang chăm chú theo dõi chuyển biến sắt nung chảy, nhíu mày:” Ông không đợi thêm một lúc được à?”
Lương Ông phất tay bỏ đi, không nhìn cho đỡ chướng mắt.
Vân Lang bị nhiệt lượng làm da thịt non mềm đủ rực, nóng rát khó chịu, thời này không có vật dụng bảo hộ cách nhiệt, đành cắn răng chịu, thấy xung quanh làm việc miễn cưỡng, ý chừng bất mãn với mình, nói lớn:” Cố sức lên, trưa nay ta mời mọi người ăn thịt, nếu như chuyện thành, mai còn phát tiền lương, Lương Ông thì thôi, ông ta không thèm thì khỏi phát.”
Đám công tượng chẳng mơ tới được phát tiền, song trưa nay có bữa thịt là đủ rồi, động tác càng nhanh, càng tích cực.