Tượng nô với chủ mà nói thì cũng giống như trâu ngựa vậy, chỉ cần cho ăn thì chủ nhân cứ dùng thoải mái, nhưng là người, ai chẳng có khát vọng về tự do và tôn nghiêm, cho dù chính bản thân không hiểu rằng trong tiềm thức của mình có điều đó, nghe hai chữ tiền lương thực sự không khác gì ma lực.
Lương Ông không hiểu cái đạo lý đó, ông ta chỉ biết ra sức nghĩ cho chủ, ông ta làm nô hơn năm mươi năm, thất vọng chừng đó năm, nhưng tư tưởng nô lệ ăn sâu vào màu, tới nay, ông ta vẫn ôm hi vọng ...
Đương nhiên ông ta không có tư cách gặp Trác Cơ, ông ta chỉ có thể gặp Trác Mông, Trác Mông sau khi nghe nông ta giận giữ trình bày, hắn không có tư cách kiếm chuyện với Vân Lang, đem chuyện này bẩm báo với quản gia Trác Chân.
Trác Chân mong Vân Lang đắc tội với cả thiên hạ còn không được, đời nào đi ngăn cản, nghĩ một lúc nói: “ Ngươi bẩm báo với Bình Tẩu, tiểu lang quân do ông ấy quản, ta chẳng xen vào được.”
Nếu Bình Tẩu đi ngăn cản, quan hệ hai người đó sứt mẻ, nếu không, Vân Lang thành trò hề càng tốt.
Bình Tẩu thấy Trác Mông tới bẩm báo thì chửi mắng hắn quản chuyện không liên quan, tiếp tục ôm hũ trà, nghiên cứu cách uống trà mới ... Sau đó Trác Mông hậm hực tìm Lương Ông quất cho một roi.
Roi chạy từ đầu tới cằm Lương Ông, thịt tét ra, máu đầu đìa.
Lần đầu tiên luyện thép, khỏi phải nói Vân Lang đã thất bại, nhưng y không nuốt lời, mời công tượng uống rượu ăn thịt.
Lương Ông trán băng bó đứng ở đằng xa, vươn dài cổ nhìn về phía bên này, ông ta phát hiện, công tượng quả nhiên đang ăn thịt.
Vân Lang đứng ở bên nồi lớn đích thân đảm nhiệm bào trù, vớt lên một khúc xương lớn cho vào bát, chỉ chỉ ông ta, lập tức có đồ tử đồ tôn của ông ta bê bát xương tới.
Nô lệ bị đánh đòn là chuyện quá mức bình thường, Lương Ông tuy đau, song bị một roi đánh cho tỉnh người, hi vọng lần nữa bị dập tắt, ngọn lửa khác nhen nhóm bùng lên …
Một con lợn gầy hai ba chục cân thì làm sao đủ cho mười mấy tượng nô ăn khỏe như trâu, nên chẳng mấy chốc Vân Lang phải vét cả nước dưới đáy nồi, phủi tay nói lớn: “ Mấy ngày tới phải tiếp tục làm như thế, không ngừng cho bột quặng vào trong, quấy thật đều, quấy không ngừng, trong quá trình đó phải chú ý lửa trong lò, không được giảm lửa, nhất định phải giữ gió lớn, lửa lớn.”
“ Chỉ cần đạt được yêu cầu ta muốn, ta sẽ giết một con lợn hai trăm cân mời các ngươi ăn, mang về cho bà nương oa ăn cũng được. Ngoài ra, ta sẽ bẩm với chủ gia, phát cho các ngươi năm trăm tiền, đó là tiền thuộc về các ngươi.”
Lương Ông nhấp nhổm không biết có nên tin tên bại gia tử này lần nữa không, còn đám công tượng thì đã reo hò như sấm động.
Từ bữa thịt hôm nay mà xét, thiếu niên lương gia tử này rất có chữ tín, bọn họ suy nghĩ đơn giản, chỉ cần có thịt ăn là được, được nhiên tích cực, họ không giống Lương Ông tiếc phôi sắt của chủ, bảo sao làm nấy.
Trước kia bọn họ làm việc chỉ cần không phạm sai lầm thì dù làm việc không tốt cũng chỉ bị chửi bị đánh, đau chút là qua. Còn hùng hục làm việc chăng nữa cũng chẳng được thưởng, càng không hi vọng thông qua làm việc chăm chỉ mà thay đổi số phận, nên làm việc với 5 phần sức lực là đủ, chẳng bao giờ cố gắng làm gì.
Lần này được Vân Lang khuyến khích, bọn họ đã đem gần 10 phần sức ra rồi.
“ Sáu ngày qua y liên tục lãng phí hết mẻ sắt này tới mẻ sắt khác, tới nay phế liệu chất thành đống trong sân đã lên tới nghìn cân, nay xưởng luyện sắt danh nghĩa là của công chúa, chỉ e công chúa hiểu lầm chúng ta, họa cho Trác thị ..” Trác Chân khom lưng báo cáo, giọng điệu vô cùng đau lòng căm phẫn:
Bên cạnh xưởng luyện sắt có chòi gác cao ngang lầu các hai tầng, nơi này không chỉ là chỗ hộ vệ đứng gác, còn là để giám sát tượng nô làm việc, lúc này có mấy người đang đứng trên đó, nhìn về phía thiếu niên đứng bên lò lửa rừng rực cháy, không ngừng chỉ huy tượng nô.
Trác Cơ xua tay bảo Trác Chuẩn đi xuống, nhìn sang Bình Tẩu.
“ Công phu dưỡng khí của Trác Cơ lại tiến bộ đấy, lão phu cứ nghĩ đại nữ chỉ nhẫn nại được ba ngày, không ngờ đã sáu ngày rồi, không đi tìm Vân Lang, lại tìm lão phu, ha ha ha, tiếp tục thế này, ngay cả phụ thân ngươi cũng không phải là đối thủ.” Bình Tẩu miệng tuy cười, nhưng lại dáng vẻ tâm sự nặng nề:” Mấy ngày qua thí nghiệm cách uống trà, làm sao pha cho tốt mà hao tốn gần hai mươi cân, vẫn chưa thấy yếu quyết, đoán chừng sẽ tiếp tục tổn thất.”
Trác Cơ chau mày:” Ý tiên sinh là cứ để Vân Lang thí nghiệm vô chừng như thế?”
“ Chỉ cần thành công, thu hoạch sẽ bằng chục lần, trăm lần, huống hồ cũng không tính là tổn thất, chỗ phế liệu kia chỉ cần cho vào lò luyện lại là được, tổn thêm ít củi ít công sức thôi. Vân Lang không phải kẻ tùy ý tùy tiện mà không nghĩ tới gánh trách nhiệm đâu.”
“ Ta có thể cho Vân Lang thêm thời gian, nhưng gia phụ và gia huynh thì không, vài ngày nữa họ tới rồi.”
“ Y sẽ thành công.” Nam tử nãy giờ đứng im lìm không nói gì, bỗng nhiên quay nói một câu chắc nịch, hắn tuổi chừng hai mấy chưa tới ba mươi, tuấn mỹ hơn người, đáng chú ý nhất là ánh mắt tự tin, giọng hơi trầm rất có sức thuyết phục người nghe:” Theo ta thấy chuyện nàng nên làm bây giờ là nghĩ cách thuyết phục phụ thân nàng nhường lại nơi này, nếu nàng từ bỏ hết tài vật ở Thục để đổi lấy nó ắt không khó. Như thế sẽ không bị kiềm chế nữa.”
“ Trường Khanh, làm thế làm sao được?” Trác Cơ lắc đầu ngay, nàng gả vào Đặng thi, mang về hồi môn vượt quá giá trị xưởng luyện thép này, huống hồ làm thế đôi chút có lỗi với phụ thân mình:
Nam tử nắm tay Trác Cơ, kéo nàng tới chỉ phía trước:” Nàng nhìn xem, đám tượng nô này bình thường làm việc chây lười đối phó, bây giờ thế nào, kẻ nào kẻ nấy hăng hái làm quên mệt mỏi. Vài ngày nữa phụ thân nàng mới tới, Văn Quân, ngay cả Bình công cũng tin tưởng y như thế, cớ gì không đặt cược một phen.”
Bình Tẩu mặt âm trầm, đây đúng là ý kiến không tệ, chỉ là do nam tử này kiến nghị, ông rất không thích, nếu Vân Lang thành công, ảnh hưởng của hắn lên Trác Cơ càng lớn, mà ông thì muốn dùng Vân Lang làm suy yếu ảnh hưởng này.
…………… …………………..
Xưởng luyện thép, lại một lô thép biến thành rác.
Vân Lang kiên nhẫn đợi nước sắt nung chảy dần đông lại được tượng nô vét từng chút một vét ra khỏi nồi nấu quặng, cắn răng chịu đựng hơi nóng hầm hậm, cầm gậy sắt ngấy nước sắt sền sệt, lấy tinh thần cổ vũ:” Khi nguấy phải thêm nửa tuần hương, bột sắt giảm đi một nửa, chúng ta sắp thành công rồi.”
“ Tiểu lang, lão nhi biết ngài muốn làm gì rồi, chỉ là có thể nói đạo lý cho mọi người nghe không, tượng nhân nơi này đều là gia nô Trác thị, không sợ tiết lộ ra ngoài.” Lương Ông ở bên hỏi, ông ta biết Vân Lang làm có mục đích không phải làm bừa: