Vân Lang dừng tay lau mồ hôi: “ Lương Ông, không phải ta lo các ngươi tiết lộ bí mật, mà nói ra các ngươi không hiểu được, nói một cách đơn giản, sắt và thép khác nhau là ở thán (các bon). Chúng ta thêm vào bột quặng quấy nước sắt, chính là để thán trong nước sắt bị đốt hết, đồng thời là tách cặn khoáng khỏi nước sắt, cuối cùng thông qua nung quặng để được thép.”
“ Chỉ đơn giản như thế thôi, không ngờ là lại gian nan như vậy.” Lương Ông nghệt mặt, ông ta không hiểu cái thán mà Vân Lang nói là cái gì, bất giác giống như các tượng nhân khác cùng nhìn về phía than củi đang cháy rừng rực trong lòng.
Vân Lang chỉ biết cười méo xẹo, ngoài tự mình thầm tính toán ra thì chẳng nhờ cậy được vào ai, lý thuyết thì bản thân nắm rõ, biết chắc chắn chỉ cần thí nghiệm đủ nhiều sẽ thành công, song người khác không có lòng tin ấy, chỉ nước sắt ở lò khác đã sắp nung xong, vỗ tay nói lớn: “ Tiếp tục nào, hãy nhớ kỹ lời ta nói, chúng ta tiếp tục, ta từng thấy người khác dùng cách này làm ra nước thép, Trác thị chẳng phải là đứng đầu thiên hạ về luyện sắt sao, các ngươi chẳng phải những công tượng giỏi nhất sao, người ta làm được thì chúng ta cũng phải làm được.”
Những lời nói khích này khơi lên không ít ý chí quyết tâm của các tượng nô, cả đám đồng thanh hô lớn, lại lần nữa mở nắp lò, lặp lại động tác vừa rồi, nhưng ngấy càng thêm mạnh tay, cho thêm bột quặng càng cẩn thật, Lương Ông cầm thìa sắt không ngừng vớt cặn đen nổi lên trên.
Vân Lang ngửi thấy mùi chua gắt mũi, trong lòng chợt máy động nắm một nắm vôi ném vào lò nấu quặng, hò hét:” Tăng lửa lên, ống bễ thêm gió nữa đi.”
Lửa trong lò tức thì bùng lên dữ dội, ngọn lửa cháy thành màu trắng, khiến tóc trước trán của Lương Ông cong lại, mồ hôi vừa mới chảy ra đã bị hơi nóng làm bốc hơi.
Không ai khá hơn, Vân Lang cắn răng không lùi lại, lúc này hít một hơi thôi, không khí nóng rẫy vào phổi, lục phủ ngũ tạng giống như bị cho lên lồng hấp, y múc một gầu nước dội lên đầu, hô lên cổ vũ:” Sắp thành rồi, chút nữa thôi, chút nữa thôi.”
Nhìn thấy nước sắt từ màu đỏ sậm thường thấy biến thành màu đỏ sáng hơn, Lương Ông không ngừng hò hét:” Thổi gió! Thổi gió thêm nữa đi! Nhanh tay lên!”
Bễ lò cao bằng cả một người trưởng thành, bốn đại hán mình trần trùng trục mồ hôi bóng nhẫy ra sức kéo, lỗ thông khí phát ra tiếng ù ù, mỗi lần kéo bễ, lửa trong lò lại bùng lên.
“ Nhiệt cao quá, chỉ sợ nổ lò mất.” Một tượng nô đứng gần hét lên đầy sợ hãi, bọn họ chưa bao giờ đẩy lò tới nhiệt độ thế này:
“ Cố thêm chút nữa, cố thêm chút nữa, sắp thành rồi.” Lần này người chủ động cổ vũ là Lương Ông, bằng vào kinh nghiệm lâu năm ông ta nhận ra lần này đã có khác biệt lớn, khi không thấy cặn đen nổi lên nữa, nước sắt sáng chói mắt như mặt trời, ném thìa đi, kiệt lực rống lên:” Xuất lò.”
Nước sắt sáng rực được đổ vào khuôn, một lò nước sắt chỉ có thể đổ đầy sáu cái khuôn, mỗi khuôn dài một xích, rộng một tấc, sâu một tấc, sẽ làm ra phôi sắt nặng năm cân.
Vân Lang nhìn chằm chằm vào số nước thép đang từ từ đông lại trong sáu cái khuôn, tim đập thình thịch, y hi vọng lần này có thể thành công, đã ngày thứ mười rồi, sắt hỏng lên tới một tấn, than củi vô số kể.
Ở đời sau, vì làm thí nghiệm mà hao phí cỡ này chưa là gì hết, nhưng ở cái thời đại mà sắt còn dùng làm tiền này, năng lực sản suất thấp thảm hại thì đây là hao phí cực lớn, y phải có câu trở lời thích đáng cho Trác Cơ.
Đám tượng nô đều kiệt sức, ngồi bệt cả xuống đất, bốn đại hán kéo bễ càng nằm vật ra đất thở như chó chết, Vân Lang cởi phăng áo ngoài, đứng dựa mình vào cột.
Tất cả giống nhau là đều nhìn vào sáu cái khuôn.
Lương Ông uống nước ừng ực, tay cầm gầu run run, nước sánh hết cả ra ngoài, thuận theo lồng ngừng gầy khô đen xì chảy xuống cát.
Nhất định phải thành công!
.... ....
Chập tối hôm đó, Vân Lang dẫn Lương Ông ôm một cái bọc tới đại sảnh cầu kiến Trác Cơ.
Trác Mông ôm một thanh đao đứng dưới hiên, mắt liếc qua cổ hai người, thấy Lương Ông định theo Vân Lang đi vào, mặt âm trầm rút đao ra.
“ Cút ngay.” Không ngờ người lên tiếng quát trước là Vân Lang, với tên này y phản cảm cực điểm:
Trác Mông sững ra một lúc chỉ Vân Lang, rít lên:” Ngươi ...”
Lúc này giọng trong trẻo lành lạnh cảu Trác Cơ từ trong phòng truyền ra: “ Cho họ vào.”
Trác Mông hậm hực hừ một tiếng cho đao vào vổ đứng lùi sang bên.
“ Lão nhi làm nô năm mươi năm ...” Lương Ông hôm nay tắm ba lần, mặc cái áo sạch sẽ nhất, bước chân lên bậc thềm đá sạch bong vẫn như sợ làm bẩn nó, chân vừa đặt xuống đã nghẹn ngào bật khóc, cả đời ông ta chưa từng đi qua cổng viện tử của chủ nhân, đừng nói sắp được vào cận kiến:
Vân Lang không ở hoàn cảnh có thể hiểu được tâm tình này, chỉ biết vỗ vài ông ta an ủi: “ Để giành lời, lát nữa nói với họ.”
Đại sảnh rất rộng, trần cao, có sáu cái cột lớn chống đỡ, sàn lát đá đem, đồ đạc không nhiều, một tấm bình phong, bàn lới ở chính giữa, hai dãy bàn cùng bồ đoàn hai bên, lúc này trong chỉ có hai người.
Bình Tẩu ngồi sau bàn, đang xử lý đống thẻ trúc lớn, Vân Lang đi tới cầm ầm trà gốm mà ông ta vừa nhờ công tượng nung ra theo kiến nghị của y, tu một hơi hết sạch sành sanh, đã thế lại còn chép miệng chê:” Vẫn khó uống, chưa trừ hết vị cỏ.”
Hành động của y rất vô lễ, Bình Tẩu chẳng hề tỏ ra phật ý, còn đặt bút xuống cười hiền hòa:” Hôm nay tiểu lang tự tin thế, xem ra thành công rồi hả? Chỉ là không biết có xứng với số sắt bị hủy không?”
Trác Cơ cũng ngồi sau cái bàn có đống thẻ trúc chất thành đống cao, vén một góc khăn che mặt, môi hồng khẽ hé, nói: “ Tiểu lang quân, có gì hay lấy ra xem nào.”
Sau khi thành công có thể đắc ý, song biết chừng mực, Vân Lang vẫy tay gọi Lương Ông từ lúc vào đây tới giờ mặt cúi gằm không dám nhìn linh tinh, càng không dám nói lời nào, mở tấm vải gai, cầm miếng sắt đen xì đặt lên bàn của Trác Cơ rồi lùi ngay lại.
Bình Tẩu đi tới, dùng ngón tay búng khẽ một cái, sắc mặt tức thì biến đổi, rút thanh tiểu đao gõ nhẹ lên khối sắt.
Keng.
Âm thanh trong, ngân xa, cảm giác giống như phát ra từ nhạc khí ngay cả Trác Cơ cảm nhận được, lớn tiếng gọi:” Trác Mông, dùng đao của ngươi chém khối sắt này cho ta.”
Trác Mông từ ngoài đi vào, rút trường đao sáng loáng, xoay trên không nửa vòng, thở nhẹ ra một hơi chém mạnh xuống.
Keng, lại là tiếng nữa, lần này âm thanh lớn hơn nhiều.
Dùng đao thử thép? Thử ra được cái gì, dù là sắt thô, cả khối dầy như thế, đao cũng chẳng chém đứt được, Vân Lang tuy rất không tán đồng cách này, song kệ, cho họ thử thoải mái, vàng thật không sợ thử lửa.