Khối sắt bị trường đao chém mẻ một miếng sâu nửa phân, còn đao trong tay Trác Mông thì cong oằn đi, coi như phế luôn rồi.
Trác Cơ bấy giờ mới cầm khối sắt lên, quan sát chỗ mẻ, gật đầu:” Không tệ, coi như số sắt kia không bị lãng phí, nghe đây, từ nay trở đi đãi ngộ của ngươi sẽ ngang với Bình công, ngoài ra thêm cho ngươi sáu phó dịch hai nữ bốn nam, một cỗ xe ngựa, lừa kéo xe một con, mười thếp gấm, một trăm thếp vải, hoàng kim mười cân.”
Vâng Lang nghe rất chăm chú, Bình Tẩu cũng tươi cười chuẩn bị chúc mừng, không ngờ y hỏi:” Hết rồi à?”
Trác Cơ mặt thoáng không vui, song vẫn nói:” Một tiểu viện tử riêng nữa.”
Vân Lang lắc đầu:” Với công lao của tại hạ, Đại tiểu thư thưởng thế là nhiều rồi, nhưng họ thì sao?”
Trác Cơ nghi hoặc, không hiểu Vân Lang có ý gì, gia nô có công cũng cần thưởng, tất nhiên là nàng có thưởng rồi, rượu thịt cùng với mấy bộ quần áo, nàng không tiếc, thậm chí có thể phái nha hoàn thị nữ tới hầu hạ, nhưng xem ra Vân Lang có ý khác.
Có được ánh mắt khuyến khích của Vân Lang, Lương Ông quỳ sụp xuống, dập đầu, lấy hết dũng khí nói:” Lão nô không dám xin gì, chỉ mong chủ nhân cho lão nô phóng tịch.”
“ Càn rỡ!”
Bình Tẩu và Trác Mông đồng loạt quát lớn, thanh thế kinh người, nhiệt độ trong đại sảnh như giảm xuống.
Lương Ông toàn thân run lẩy bẩy, đã sợ hãi tới cực điểm, vẫn ngẩng khuôn mặt nước mắt lem nhem lên, nức nở nói:” Lão nô làm nô năm mươi năm ...”
Nói được một nửa đã không sao tiếp tục được, trong lòng có quá nhiều khổ sở dâng lên, làm cổ họng nghẹn lại.
Bình Tẩu mặt đanh lại, nói từng chữ:” Từ khi Nữ Oa tạo người tới nay, lương tiện sớm phân định, thân là nô, thì là nô cả đời ...”
Vân Lang cắt ngang lời Bình Tẩu:” Chưa chắc, hoàng tộc Đại Tần nay ở đâu, không bị giết thì luân lạc làm nô, ai bảo sau khi Nữ Oa nương nương tạo người thì đã định sẵn thân phận của ngươi ta? Cao tổ chém rắn trắng khởi nghĩa, từ một đình trưởng nho nhỏ, thành đại nghiệp, ai nói thân phận không thể sửa?”
Trác Cơ nhìn Vân Lang nói dõng dạc, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn y ánh lên một vẻ khó hiểu:” Ngươi thích nô lệ sao?”
“ Ta ghét nô lệ, cực kỳ ghét, ghét họ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nhìn thấy muốn đá cho một cái, ghét bọn họ mang dáng vẻ con người lại sống như trâu ngựa. Ta là người, cho nên cho rằng ai trông giống ta, nói nhuyện như ta đều là người, nếu Nữ Oa nương nương thực sự muốn họ làm súc sinh thì không cho nặn ra họ với hình dạng con người, ta tin như thế.” Vân Lang cứ nhớ tới cảnh ngày hôm đó ở nhà Lương Ông là thấy không thoải mái, y không thể giúp hết nô lệ trong thiên hạ, nhưng ít nhất không muốn chuyện như vậy diễn ra trước mắt mình:” Quan trọng hơn nữa, những việc tiếp theo ta làm, cần con người làm chứ không cần súc sinh.”
Bình Tẩu xua tay liên hổi, ngăn Vân Lang nói tiếp:” Ngươi nghĩ thế là không đúng.”
“ Tại sao không đúng, nô lệ không có lập trường, không có chí tiến thủ, sẽ không làm được những việc đòi hỏi tinh tế. “
Trác Cơ ngồi xuống, cân nhắc rất lâu, cuối cùng nói:” Kỳ thực còn có một cách giải quyết, đó là bán những tượng nô đó cho ngươi.”
“ Rất tốt, bán cho ta rồi, ta sẽ phóng tịch toàn bộ bọn họ.” Vân Lang biết nàng thử mình, cười lớn:” Ta biết Đại tiểu thư nghĩ gì, ta không phải vì muốn khống chế họ để giữ bí mật cách luyện thép mới mà đưa ra yêu cầu làm khó này, dùng tiền của nàng, người của nàng, lãng phí vật tư của nàng, thứ làm ra tất nhiên thuộc về nàng, không cần tranh cãi.”
Rồi lấy trong lòng ra một miếng lụa trắng:” Trong này đã có ghi chép phối phương cùng với lưu trình chế tạo, cứ làm theo đảm bảo chế ra thứ trong tay nàng, nếu nàng không tin, có thể thử.”
Bình Tẩu không nói thêm gì cả, ông ta nhắm mắt lại, tới giờ ông ta không hiểu rõ ý đồ của Vân Lang, không rõ mục đích của y, cần nhanh chóng nghĩ thông.
“ Đại tiểu thư, hãy nghe ông ấy nói hết được không?” Vân Lang quay sang nhìn Lương Ông cổ vũ:
Trác Cơ hơi nâng tay lên khẽ phất một cái.
“ Lão nô sáu tuổi biết làm việc liền vào Trác thị làm nô, tới nay đã hơn năm mươi năm, cha làm tượng nô, mẹ làm phó tỳ .. Bốn mươi mới có lão nô, trời lạnh, không có gì sưởi sấm, cha mẹ ôm vào giữa, tới khi trời sáng thì thân thể mẹ đã lạnh băng, cha lão nô cởi áo mẹ đắp lên người lão nô .. Chỉ mong lão nô sống được ...”
Lương Ông không được ăn học, chẳng biết ăn nói, chỉ kể một cách khô khan, nhưng bi ai trong lời khiến khóe mắt Trác Cơ ươn ướt, Bình Tẩu tuy nhắm mắt mà mày nhíu lại.
Còn về phần Trác Mông thì chẳng buồn nghe vào tai, chuyện như thế hắn thấy nhiều tới mức trơ lỳ rồi.
“ Đến khi lão nô trưởng thành, chủ nhân thấy lão nô chăm chỉ mà hôn phối cho, năm sau sinh con, chết ... Lại sinh đứa nữa, vẫn chết ... Mười năm sinh sáu đứa ... Chỉ còn một nữ ...”
Câu chuyện của Lương Ông càng kể càng bi thảm, nhưng vẻ mặt Trác Cơ lại trở lên lạnh giá, khó chịu, hôm nay nàng đã nghe lời của một tên nô lệ quá nhiều rồi, vậy mà Lương Ông không biết điều mà dừng lại.
Bành Tẩu he hé mắt nhìn Vân Lang, thấy y đứng bên với sắc mặt bình thản, chẳng thấy có vẻ gì là giống cảm thương cho hoàn cảnh của Lương Ông mà ra mặt, ngược lại có vẻ chú ý tới phản ứng của Trác Cơ. Ông ta cũng là người thường ngày tiếp xúc với Vân Lang nhiều nhất, thấy y đâu phải loại trách trời thương người như vậy.
Vậy khả năng cao là muốn dùng Lương Ông để thử khí độ của Trác Cơ, thái độ xử trí với đám người Lương Ông, sẽ ảnh hưởng tới cống hiến của y với Trác thị.
“ Ông nói thế vô ích.” Vân Lang vỗ trán, nếu y nhớ không nhầm thì lời Lương Ông giống hệt hôm đó, cắt ngang lời kể lể lê thê của Lương Ông, đau khổ của ông ta là do họ tạo thành, hi vọng được cứu vớt ở chỗ họ, khác gì trèo cây tìm cá: “ Nghe này Lương Ông, ông nên nói thế này ... Lão tử không làm nữa, có gan thì chém chết lão tử đi, cách luyện sắt mới chỉ có lão tử nắm được thôi, cái tên tiểu tử Vân Lang thiếu kinh nghiệm đó không dựa vào được đâu. Thế nên bây giờ một là chém chết lão tử, hai là phóng tịch lão tử, còn cả khuê nữ lão tử nữa.”
“ Nếu các người làm thế, Lão Lương này cả đời bán cho Trác thị, đảm bảo một dạ trung thành, cách luyện sắt mới sẽ dấu trong đầu, mang vào phần mộ .”
Trác Mông nổi giận, xông tới đá Lương Ông lăn lông lốc:” Nằm mơ!”
Lương Ông hết hồn chỉ Vân Lang:” Y nói, là y nói ... Không phải lão nô đâu, lão nô tuyệt đối không có ý đó.”
Một câu làm Trác Cơ bật cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Vân Lang trêu tức.
Vân Lang nóng cả mặt, bực tức suýt cho Lương Ông thêm cú đá nữa, vung tay nói lớn: “ Ông ta muốn hay không là chuyện của ông, ta cho hay không là chuyện của ta, ta đã cho thì ông ta cũng phải nhận. Có ta ở đây, bọn họ dù muốn tiếp tục làm nô cũng không được.”
Bình Tẩu cười phá lên, chỉ Vân Lang:” Đó mới là thái độ của người trên.”
Vân Lang bực mình rồi, không khách khí nữa, thẳng thừng chất vấn:” Tóm lại là có đồng ý không, Đại tiểu thư, nàng nói một lời đi.”
“ Dám lớn lối trước mặt chủ nhân, ngươi nghĩ mình là ai chứ?” Trác Mông rút đao ra một nửa, đây gọi là chủ nhục thần chết, hành vi của Vân Lang trong mắt Trác Mông đã vượt qua thân phận, huống hồ hắn sẵn mối hận với Vân Lang chỉ đợi cơ hội, giết y ngay bây giờ, chủ nhân có trách tội thì là chuyện đã rồi, cùng lắm chỉ bị mắng vài câu mà thôi, vừa tiến vừa hét: “Chết đi!”