Vút!
Trong đại sảnh chưa ai có thêm hành động gì thì chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, mũi thiết vũ tiến dài hơn một xích bắn vào đùi Trác Mông đang hùng hổ lao vào Vân Lang, chỉ thấy Trác Mông thét lớn, cương đao rơi choang xuống đất. Mũi tên kia không ngờ xuyên qua đùi hắn, đầu mũi tên nhô ra ngoài.
Thấy Trác Mông ôm đùi ngã xuống, Trác Cơ bị khuất tầm nhìn, cứ nghĩ là Vân Lang ra tay, nàng vỗ bàn đứng dậy quát lanh lảnh: “ Ngươi to gan lắm, người đâu.”
Tức thì một đám gia nô Trác thị ùa cả vào, bảy tám mũi đao chĩa vào Vân Lang, chỉ cần chủ nhân ra lệnh, sẽ băm nát y nuôi chó.
Vân Lang nhìn mũi tên cằm vào đùi Trác Mông thì nhận ra ngay nó là của mình, quay đầu về cửa sổ hét lớn:” Hoắc Khứ Bệnh, tên khốn kiếp nhà ngươi mà không ra là ta chết chắc đấy.”
“ Ha ha ha, không sao, ngươi không chết được đâu.” Cửa sổ đẩy ra, Hoắc Khứ Bệnh với đôi lông mày buồn cười xuất hiện, nhảy qua cửa sổ bước vào, chẳng thèm để ý tới sắc mặt tím tái của Trác Cơ, tay vung vẩy cái nỏ nói với Vân Lang, tên này hiển nhiên không phải loại động lòng vì mỹ sắc:” Ngươi nói mười lăm ngày, hôm nay vừa vặn mười lăm ngay, đại công ngươi nói đã thành chưa?”
Vân Lang không biết nên cám ơn hay đá vào mặt hắn một phát:” Nguyên liệu ta muốn đã thí nghiệm thành công, đại công chỉ vươn tay ra là có.”
“ Thứ trên bàn nảy hả?” Hoắc Khứ Bệnh cứ vậy đi tới cầm khối sắt đen xì lên:
- Đúng vậy, có điều đó là đồ của Trác thị, đại công mà ta nói tới không phải là nó.
Trác Cơ giận run người, đáng lý ra lúc này thế nào nàng phải chào hỏi thi lễ, nhưng người ta không coi mình ra gì, ngang ngược như thế, cũng chẳng để ý tới lễ số nữa, nàng bản tính cao ngạo đã bao giờ bị xem thường tới mức độ này. Chỉ là thân phận Hoắc Khứ Bệnh rõ ràng ra đó, hơn thương cổ nhỏ như nàng quá xa, đành nén giận đuổi hộ vệ ra ngoài.
Bình Tầu khẽ kéo tay Trác Cơ một cái bảo nàng bình tĩnh, mặt lão già lúc này sáng khiếp người.
Hoắc Khứ Bệnh ném khối sắt lên bàn, chép miệng.” Đáng tiếc! Mà ngươi thực sự muốn phóng tịch cho nô lệ à?”
Vân Lang nhìn Lương Ông ôm chặt cột run cầm gập, gật đầu:” Tất nhiên rồi.”
“ Vì sao?” Vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh không khác gì Bành Tẩu và Trác Cơ khi nãy, hắn thấy chuyện này quá khó hiểu, thậm chí là hoang đường:
“ Thời gian qua ta và họ ngày đêm làm việc cùng nhau, tuy vất vả nhưng vô cùng vui vẻ, khó tránh khỏi sinh tình cảm đồng bào.”
“ Thiếu niên hiệp nghĩa, ấy là chuyện thường, Trác thị có vạn gia nô, phóng tịch vài kẻ không là gì cả.” Bành Tẩu chọn đúng lúc bước lên phía trước, chỉ Lương Ông sắp sợ chết khiếp:” Ngươi cho rằng tượng nô có văn thư phóng tịch thành lương dân là có thể sống vui vẻ sao? Bọn họ chỉ chết nhanh hơn thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh nhe răng ra, thích thú Vân Lang ngệt mặt ra như thằng ngốc: “ Lương dân phải nộp tiền thuế, nếu không sẽ bị quan phủ bắt, sau đó biếm làm nô lệ, đem xây hoàng lăng, sửa thủy lợi, xây thành, hoặc theo quân viễn chinh, thích dùng việc gì thì dùng việc đó. Nói cho ngươi biết, còn thảm hơn nhiều so với nô lệ bình thường, đám nô lệ ngu xuẩn không hiểu điều ấy, cho rằng mình được tự do là sung sướng. Còn ngươi, cũng ngu xuẩn như vậy thật lạ.”
Trác Cơ thở phào ngồi xuống, chỉ cần không phải Vân Lang liên kết với người ngoài để uy hiếp mình thì không phải là chuyện lớn, còn chuyện Vân Lang muốn trả tự do cho nô lệ thì Bình Tẩu nói đúng, chỉ là sự kích động của thiếu niên thôi.
Vân Lang quả thực không biết, hôm nay tự biến mình thành thằng ngốc.
Nghiêm khắc mà nói, Vân Lang còn thảm hơn nô lệ, vì y là dã nhân, còn là dã nhân có thân phận là người nước Tần cũ, chỉ là ngay từ đầu khi xuất hiện trước mặt mọi người, bất kể là giáo dưỡng, học thức hay cách ăn mặc đều không phải thứ nô lệ có được.
Cho nên mọi người mới bất giác coi y là đồng loại.
Đám thợ sắn nếu như không may giết chết một nô lệ, sẽ bị chủ nô tìm tới cửa, nếu không bồi thường đủ tiền, theo Đại Hán luật, sẽ bị bắt thay thế cho nô lệ đó.
Còn giết một dã nhân, không khác gì giết dã thú.
Sự kiện giải phóng nô lệ kết thúc thất bại.
Song không nỗ lực không có thu hoạch.
Câu này đa số trường hợp rất có lý, ít nhất Lương Ông được Vân Lang khuyến khích nỗ lực một lần liền có thu hoạch, khuê nữ và lão bà lắm bệnh của ông ta từ nay thành nô lệ của Vân Lang, bị cách trừ khỏi Trác thị còn có nha hoàn béo Sửu Dung.
Còn về phần tượng nô khác, Trác Cơ không nhắc tới, Bình Tẩu tựa như quên mất yêu cầu của Vân Lang, còn Hoắc Khứ Bệnh thì căn bản coi đây là chuyện cười để về sau thi thoảng lấy ra trêu chọc sự ngu dốt của Vân Lang.
Vì thế Vân Lang cũng lựa chọn quên chuyện này.
Công nghệ luyện thép dưới sự chứng kiến của Trác Cơ, Bành Tẩu, lần nữa thu được thành công.
Được Trác Cơ khen thưởng, nô lệ làm việc càng thêm nỗ lực, cùng là một nồi nước sắt, phôi sắt thu được thậm chí còn nhiều hơn một chút.
Điều này chứng minh lời Vân Lang nói nô lệ không thể làm việc cao cấp không khác gì đánh rắm, chỉ cần người trên chỉ dẫn, chúng đều có thể làm ra được.
Đây là bài học đáng nhớ! Vân Lang nhận ra phải thu về tâm lý ưu việt của bản thân, tư tưởng đi trước thời đại không phải có nghĩa là bản thân luôn đúng.
Chế độ nô lệ đã được chứng minh là một trong bi kịch của nhân loại, tự do là thứ nô lệ hiểu ra nó, phải đấu tranh giành được nó, chứ không phải người ta ban cho, đó mới là tự do thực sự.
Trong chuyện này, thiệt thòi nhất chỉ có Trác Mông, Hoắc Khứ Bệnh trèo tường tới tìm Vân Lang, qua lời Sửu Dung mới biết là y đi tới đại sảnh, nhìn thấy cái nỏ Vân Lang treo trên tương, tiện tay cầm theo.
Mũi tên Vân Lang làm gọi là thiết vũ lang nha tiễn, loại này rút ra cực khó, vì trừ lang nha tiễn mà người Hung Nô dùng mới bằng răng sói thật, còn thứ khác đều mang mũi ngược, nếu rút ra là lóc cả mảng thịt.
Cơ mà tên không phải do mình bắn, người bị bắn cũng đâu cũng chẳng phải mình, nên Vân Lang cùng Hoắc Khứ Bệnh vui vẻ ăn thịt uống rượu, còn thương lượng nên chế tạo lưỡi cày cong ở đâu.
Chuyện lưỡi lê cong này cả Bành Tẩu và Trác Cơ đều biết, vốn họ còn có chút ý đồ, nhưng vì Hoắc Khứ Bệnh tị hiềm không đi xem luyện thép, hai người họ biết điều quên đi lưỡi cày cong.
Tuyệt đối không thể coi Hoắc Khứ Bệnh là một đứa trẻ con.
“ Lưỡi cày cong thực sự hiệu quả chứ?”
“ Tốt hơn so với lưỡi cày hiện giờ chục lần, còn bớt đi được một con trâu, nếu như trong nhà không có trâu, hai tráng hán có thể thay thế, tất nhiên là không nhanh bằng trâu, nhưng vẫn được.” Vân Lang khẳng định chắc chắn:
Hoắc Khứ Bệnh không dễ tin:” Cái này chưa từng ghi chép trong lịch sử, dựa vào lời ngươi vô ích, phải chế tạo ra đã.”
“ Tất nhiên, nhưng mà hiện giờ ta nghèo rách túi, lại bị Trác thị đuổi khỏi xưởng luyện sắt, trong tay chỉ có ba phụ nhân, một lão hán, chẳng thể làm được.” Vân Lang xòe tay ra: “ Phải ứng cho ta một trăm vạn tiền.”
Hoắc Khứ Bệnh bĩu môi khinh bỉ:” Làm ra một cái lưỡi cày mà tốn thế, ta mua thêm vài con trâu cày còn hơn.”
“ Ngươi có biết trước khi nghiên cứu ra cách luyện thép mới cho Trác thị, ta hao phí của họ bao nhiêu sắt không? Làm lưỡi cày cong cũng thế, chắc chắn phải hỏng rất nhiều, về sau thành công rồi, sẽ không tốn thế nữa.”
“ Được, ta về nói với cữu mẫu đã, dù sao số tiền đó chẳng phải nhiều.”
Sau khi nói xong một đống lời đàm phán nhàm chán, hai người nằm trên giường, gác chân lên cửa sổ, chẳng buồn nói gì nữa.
Đôi khi có người cùng ngây ra với mình là một loại hưởng thụ.