Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 64 - Chương 064: Cứ Như Truyện Cười.

Chương 064: Cứ như truyện cười. Chương 064: Cứ như truyện cười.

Vân Lang cứ nghĩ chỉ có mình mới có cái tật vô duyên vô cớ ngây ra nghĩ linh tinh, không ngờ Hoắc Khứ Bệnh cũng có tật ấy, hai người ở nhiều mặt rất hợp nhau, vì thế mới nhanh chóng thành bằng hữu.

Cho tới khi Sửu Dung bê một cái chậu ngói tới nói mỳ đã được nhào xong thì cả hai mới sống lại.

Vân Lang kéo sợi mỳ còn Hoắc Khứ Bệnh bị y giao cho bóc tỏi, hắn vừa làm vừa càu nhàu: “ Ta không thích thứ này, mới được Trương Khiên mang tới Đại Hán được bốn năm, vậy mà giờ thấy khắp nơi, giống như Hung Nô, trước kia không bao giờ xuất hiện ở Quan Trung, bây giờ cả Thượng Lâm Uyển còn có lần bắt được thám tử Hung Nô, bọn chúng ngày càng không coi ai ra gì nữa.”

Mấy chuyện kiểu này Thái Tể không biết, hơn nữa nghe Hoắc Khứ Bệnh luận Hung Nô, nhất định rất đặc biệt, Vân Lang hứng thú hỏi:” Nói vậy giờ Hung Nô ở khắp nơi rồi?”

“ Gần như thế, cữu cữu ta nói Hung Nô ngày càng ngông nghênh, bọn chúng không thỏa mãn mỹ nữ mà chúng ta tặng nữa, bắt đầu tự đi cướp rồi.”

“ Nữ nhân nhà ta thì rất an toàn.” Vân Lang chỉ Sửu Dung đang vừa quét sân vừa dài cổ nhìn vào phòng đợi món ngon, xoay cục mỳ:” Nên cữu cữu ngươi sắp xuất chinh à?”

“ Có người không đồng ý.” Hoắc Khứ Bệnh bực tức ném củ tỏi đi, đấm tay xuống bàn: “ Ngoại địch xâm nhập, sinh linh đồ thán, vậy mà bọn họ còn muốn tính toán, còn tính toán cái gì, đợi họ tính xong Hung Nô tới tận nhà rồi.”

Vân Lang sống trong thời bình, dù đọc sử sách biết họa Hung Nô, nhưng cảm thụ rất hời hợt: “ Ta thấy đó là lão thành mưu quốc, không thương lượng cho kỹ đã hoảng loạn xuất chinh, dù thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“ Ngu xuẩn, người Hung Nô ngồi trên lưng ngựa, tới lui như gió, chưa bao giờ ở một nơi quá ba ngày, đợi ngươi thương lượng xong tới Vân Trung, người Hung Nô đã tới Tấn Dương, đợi ngươi tới Tấn Dương thì chúng tới Hà Tây, khi ngươi mệt nhoài chúng quay lại giết sạch ...”

Nói chuyện không hợp nửa câu cũng là nhiều chính là thế, một thiếu niên bị vinh diệu chiến tranh làm mê muội, không chịu nghe bất kỳ ý kiến khác biệt nào.

Vân Lang chỉ nói thuận theo ý hắn:” Vậy không có cách nào ngăn chúng chạy loạn khắp nơi à?”

“ Có, nếu mà ta có quyền định đoạt, sẽ kiếm một trăm tuyệt sắc mỹ nữ, cho vào tòa thành nhỏ, suốt ngày đánh trống ca hát, để thám tử Hung Nô nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp ra sao, sau đó về bẩm báo Thiền Vu của chúng biết.” Hoắc Khứ Bệnh hoa tay múa chân: “ Đám Thiền Vu lớn nhỏ ấy ngay cả công chúa xấu xí nhất của chúng ta mà cũng thèm khát, nhất định sẽ phát cuồng, tên nào tên nấy cũng muốn mỹ nữ, sau đó từ vạn dặm chạy tới cướp, chúng ta thừa cơ bố trí trọng binh, sau đó ha ha ha ...”

Vân Lang chớp chớp mắt, tên này đầu óc có vấn đề à, hắn nghĩ người Hung Nô nam hạ chỉ vì mỹ nữ à, cơ mà biết đâu được, người thời đại này làm y bất ngờ không chỉ một lần nên thử hỏi:” Đã có ai làm thế chưa?”

“ Có rồi, hai năm trước Quán Phu từng dùng, trong đó có một mỹ nhân là khuê nữ của hắn, kết quả không tốt, người Hung Nô cướp mỹ nữ đi, thuận tiện giết hết quân của hắn.”

Vân Lang đánh rơi cục mỳ đến bộp, nhất thời không biết phán định bên nào ngu hơn bên nào nữa, phải một chín một mười:” Quán Phu là ai?”

“ Tả tướng quân, trước là trung lang tướng, lấy vũ dũng quán tuyệt thiên hạ, kết quả lần đó xui xẻo, mất khuê nữ, mất quan chức, đành ở nhà uống rượu chửi bới, gần đây hắn ta chửi tới sướng mồm, cả thừa tướng mà cũng chửi, cữu mẫu ta nói, hắn ta sắp gặp họa.” Hoắc Khứ Bệnh chép miệng, có đôi chút thương tiếc:

Theo Vân Lang hiểu thì dưới Đại tướng quân chính là Tả, Hữu, Tiền, Hậu bốn tướng, vậy Tả tướng quân thuộc hàng tướng lĩnh cao cấp nhà Hán chứ đâu đùa, Vân Lang gãi đầu: “ Hắn ta đầu óc có vấn đề à? Dùng cả khuê nữ của mình làm mồi nhử.”

“ Ngươi biết cái gì, người ta lấy khuê nữ ra dụ địch là biểu hiện của một lòng trung thành, dù sao ông ta có mấy chục khuê nữ, mất một cũng không sao. “ Hoắc Khứ Bệnh khịt mũi:” Chỉ là thành công hơi quá, dụ được hơi nhiều địch một chút, nên mới thất bại. Song vì mất khuê nữ nên bệ hạ mới khoan dung cho lần binh bại đó của hắn ta, dù sao là biểu hiện quên mình vì nước mà.”

Nghe cứ như truyện cười, có điều Vân Lang thấy cười ở trường hợp này có chút không thích hợp, chép miệng:” Kỳ thực chẳng trách hắn ta được, ngay cả hoàng gia cũng thích tặng mỹ nữ cho Hung Nô mà, trên làm dưới học thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh liếc mắt qua:” Í, sao ta nghe như ngươi bất mãn với bệ hạ?”

Vân Lang thầm giật mình, chắc tại giọng điệu mình vừa rồi bất giác lộ vẻ mỉa mai, vội lấp liếm: “ Không phải ý ta là hoàng gia khác tiểu hộ, trong cung nhiều mỹ nữ, tiểu hộ học theo sao nổi.”

“ Đó gọi là hòa hiếu, bây giờ ít làm hơn nhiều rồi. Năm xưa Cao tổ bị Hung Nô vây hãm trên Bạch Đăng Sơn, hoàng hậu liền một lần tặng cho Thiền Vu chín mươi chín mỹ nữ. Vậy mà Thiền Vu còn không hài lòng, viết thư tới hỏi hoàng hậu sáu mươi tuổi của chúng ta, biểu thị rất hâm mộ hoàng hậu, hỏi người có hứng thú du ngoạn Hung Nô một chuyến không?”

Vân Lang bất giác kéo mì càng tốc độ, nghe được chuyện của hoàng gia không dễ, hơn nữa là bách tính đều thích:” Thế hoàng hậu nói sao?”

“ Hoàng hậu không giận, nói mình nhiều tuổi, không hầu hạ được anh hùng, cho nên phái thêm người trẻ tuổi đi.”

Chuyện này mà cũng có được, Vân Lang hết bình luận luôn, hoàng gia toàn biến thái.

Hoắc Khứ Bệnh ăn một bát mỳ to như cái chậu, uống một hũ rượu mạnh, sau đó được xe ngựa của phủ Đại tướng quân đón về, còn về phần xe ngựa của Trác thị, cho dù hắn say tới đi không vững nữa cũng không muốn ngồi, mất thân phận.

Bình Tẩu hai tay đút trong ống tay áo, cười rất tươi tiễn xe ngựa của Hoắc Khứ Bệnh đi, rồi nói với Vân Lang:” Thủ đoạn cao lắm, mới đó mà đã lung lạc được một vị quý công tử.”

“ Tiên sinh đã sớm biết chí ta không chỉ ở đây, tội gì phải trêu ta thế.” Vân Lang thở dài:

Bình Tẩu lắc đầu: “ Không phải trêu ngươi mà hâm mộ ngươi, có biết mỗi ngày trên thế gian này có bao người chạy sau lưng ngựa không? Làm được tới mức ngươi là không dễ dàng, muốn leo lên trời ắt phải có thang mây, dù đầy một bụng tài hoa cũng phải có người tán thưởng tài năng đó mới được. Lão phu năm xưa nếu như có kỳ ngộ như ngươi, đã chẳng rúc mình tại Trác thị làm môn khách.”

“ Tiên sinh có hoài bão gì chưa được thi triển?” Vân Lang nghe ra trong giọng ông ta có chút tiếc nuối:

Bình Tẩu xua tay:” Muộn rồi, muộn rồi, nay lão phu chỉ dựa vào mấy đồng tiên giắt lưng để đùa giỡn đám tiểu cô nương.”

Nói rồi lấy ra từ trong lòng vài tấm thẻ văn điệp đưa Vân Lang: “ Tiểu lang lòng mang chí lớn, không cần để ý chuyện dân tịch nhỏ nhoi, muốn làm từ đất tổ của ngươi, ắt tốn thời gian, có nghe tiểu lang và phụ lão cố hương bất hòa. Cho nên tự ý chủ trương, làm dân tịch cho rồi, từ nay về sau, tiểu lang là người huyện Lam Điền.”

“ Chỉ là huyện Lam Điền do trải qua nhiều biến cố, hộ tịch bị thất thoát, không tra ra được nữa, tránh phiền hà, lão phu mua chuộc tư lại nơi đó, lập hộ tịch giúp tiểu lang, chỉ cần điền tên phụ tổ, sẽ thành con cháu Quan Trung, sau này làm việc thuận tiện hơn.”

Lão già này nói thì hay lắm, sự thực là âm thầm điều tra lai lịch của mình, chẳng qua vì mình biểu hiện hơn người, lại kết giao với Hoắc Khứ Bệnh, nên từ điều tra mới nói là đi làm giúp hộ tịch cho mình, đúng là rất kín kẽ.

Chuyện hộ tịch là vấn đề đau đầu nhất của Vân Lang, y nương nhờ Trác thị chính để sau này người ta không nghĩ ngờ lai lịch xuất thân, chắp tay:” Tiểu tử nợ Bình công một ân tình, sau này nếu cần dùng tới tiểu tử, sẽ không dám quên ơn.”

Bình Tẩu cười ha hả, kéo tay Vân Lang đặt vào lòng bàn tay y:” Người một nhà sao nói lời khách khí ấy làm gì, ha ha ha.”

Nói xong chắp tay sau lưng rời đi, qua một nha hoàn còn đưa tay bóp mông người ta, khiến ả ré lên, có thể thấy lão tặc này tâm tình rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment