Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 65 - Q1 - Chương 065: Nữ Ma Đầu.

Q1 - Chương 065: Nữ ma đầu. Q1 - Chương 065: Nữ ma đầu.

Vân Lang về tới phòng, xem thẻ văn điệp, ý thức được mình bị lừa uổng phí rồi, rứt tóc đập đầu xuống bàn.

Tấm thẻ rất cũ, nhìn là biết đồ cổ rồi, văn tự trên đó không sai, chỉ có ở chỗ viết tên bị lau sạch, nếu hộ tịch huyện Lam Điền phần nhiều thất thoát, là danh sách trong tay quan phủ không đầy đủ, dựa vào văn điệp trong tay bách tính để đăng ký lại hộ tịch.

Giờ đây mình vội vàng tiếp nhận cái cái thứ thiện chí khốn kiếp của lão tặc, khác nào mình thừa nhận trong tay không có văn điệp.

Đồng nghĩa với việc giao điểm yếu vào tay lão tặc rồi.

Sớm biết làm hộ tịch đơn giản như thế mình làm luôn cho rồi, Vân Lang ôm đầu rên rỉ:” Còn quá trẻ, còn quá trẻ.”

Sửu Dung nghe thế ôm vai Vân Lang, ôn nhu nói:” Thêm một hai năm nữa, thân thể tiểu lang sẽ trưởng thành, tiểu tỳ đợi được mà ...”

Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn khuôn ngày càng tròn xoe của Sửu Dung, "òa" một tiếng đập đầu xuống bàn bồm bộp, lão tử không muốn sống nữa.

…… ……….

Từ khi có phương pháp luyện thép mới, cái đầu Trác Cơ chưa từng cúi xuống.

Người ta luyện sắt, nhà nàng luyện thép, khác biệt nhau một chữ đủ khiến cấp bậc xưởng luyện sắt Trác thị nâng lên chục lần. Vân Lang cảm thụ rất rõ sự thay đổi, có vài kẻ không liên quan tới xưởng luyện sắt nhìn cái nọ ngó cái kia, đã chẳng biết cái gì mà thái độ cũng thối không ngửi nổi, thậm chí có vài kẻ giới tính rất đáng ngờ.

Nữ nhân ngoan độc đó, rõ ràng biết cha nàng sắp bị Diêm thiết lệnh dày vò chết rồi, chẳng những không đưa tay ra giúp, còn khóc lóc xin cái xưởng luyện sắt ở Dương Lăng.

Cũng không rõ Trác Vương Tôn béo ú như lợn nghĩ cái gì, dẫn theo một đám nhi tử cũng béo như ông ta, rầm rộ tới Dương Lăng, đồng ý yêu cầu của khuê nữ, sau đó lại rầm rầm rộ rộ rời đi.

Chắc là tình hình ở đất Thục nguy cấp, cho nên ông ta chỉ vẻn vẹn ở lại một ngày.

Chỉ là không biết người cha vĩ đại khảng khái sau khi nghe nói xưởng luyện sắt có công nghệ mới, kiếm được rất nhiều tiền, liệu có bị khuê nữ có hiếu làm tức chết không?

À, tất nhiên là những chuyện đó do Vân Lang tự thêm mắm thêm muối vào qua lời thuật lại của Bình Tẩu thôi, vào ngày Trác Vương Tôn tới, Trác Cơ không cho bất kỳ nô phó nào đi lại lung tung bên ngoài, càng không cho Vân Lang rời tiểu viện tử nửa bước, vì thế mà Vân Lang được nàng thưởng cho một đống nguyên liệu nấu ăn cao cấp, xưởng luyện thép càng tắt lò từ hôm trước.

Tiểu viện tử mới của Vân Lang nói là nhỏ chứ kỳ thực không hề nhỏ, trừ chính phòng ở giữa, hai bên còn có nhĩ phòng.

Sửu Dung giờ thì đắc ý lắm rồi, tự phong mình lên làm quản gia, an bài phòng của mình ở bên trái, gần phòng ngủ của Vân Lang nhất, cả ngày chỉ huy đôi phu thê già Lương Ông với tiểu cô nương gầy gò làm việc này việc kia, mà cái tiểu viện bé xíu thì làm gì có mấy việc để làm.

Chỉ lả tiểu viện tử bây giờ ngay cả một cọng cỏ dại cũng chẳng có, dù là có chút lá rụng thôi cũng nghe thấy giọng bằng tông rất cao của Sửu Dung:” Tiểu Trùng đâu rồi?”

Tiểu Trung là khuê nữ của Lương Ông, tiểu cô nương giống Sửu Dung ngày trước, cả ngày không dám nói, không dám nhìn y, Lương Bà cũng vậy. Lương Ông thì vui buồn lẫn lộn, vì không còn là nô phó của Trác thị nữa, nên không được phép tới xưởng luyện sắt, không có gì để làm, cho nên ngứa nghề.

Gần đây Bình Tẩu không tới chỗ Vân Lang ăn uống nữa, ông ta không chịu được ý nghĩ mình ăn cùng thứ nô lệ cũng ăn, còn cực kỳ căm hận Vân Lang tự cam mình đọa lạc.

Vân Lang ác độc, giờ cứ món nào thơm nhất dậy mùi nhất là y làm món đó, để xem lão tặc già giữ thể diện được bao lâu, y không có mỹ nữ, mà dù có cũng không dùng, nên dùng mỹ thực công kích.

Kỳ thực con người phải có khiếm khuyết như thế mới được, nhân vô thập toàn mà, chứ cái loại mà đầu có thể rụng, chứ tóc không được loạn, Vân Lang thấy nên tránh xa.

Sống với người như thế cùng một bầu trời đã là tội nghiệt, lại còn cùng hô hấp một thứ không khí nữa thì điên mất.

Trường Bình công chúa là một người như thế.

Nàng là người ủng hộ trung thành nhất của ngụy đế Lưu Triệt, là tấm gương nữ đức cho phụ nhân thiên hạ học theo, là đối tượng khiến Đại tướng quân Vệ Thanh vẫn còn kích động như tuổi thiếu niên, là người chỉ đạo nghiêm khắc của Hoắc Khứ Bệnh, còn là chủ nợ lớn nhất của kẻ đáng thương Vân Lang.

“ Một trăm vạn tiền, mười ngày thôi đã tiêu hết sạch, không biết tiểu lang tiêu như thế nào?” Giọng của Trường Bình công chúa rất dễ nghe, véo von như tiếng hoàng oanh hót, búi tóc hình mây cắm một chiếc kim trâm, trên áo gắn minh châu, không biết trang phục của nàng do chất liệu gì làm thành, có thể là tơ thật kết hợp thứ khác, giống như mềm mại như nước dán lên người, thân thể tỏa ra mùi hương thơm phức.

Khuôn mặt nàng cực đẹp, làn mi như vẽ, làn da tươi trẻ trắng hồng, phong tình thành thục mê người, cùng với tư thế nằm nghiêng nghiêng khêu gợi, chỉ cần là nam nhân đứng ở phía đối diện nàng sẽ phải thất thế.

“ Hãy nói ra xem nào, vì sao cày lưỡi cong đã chế tạo được mười một cái, nhưng ngươi ở trên sổ sách lại gạch đi mười cái, hơn nữa hai nghìn một trăm cân phôi thép, vì sao rèn xong lại thành hai trăm tám mươi ba cân? Số còn lại đi đâu rồi?”

Thế này thì thật vô lý, nghiên cứu khoa học thì đặc điểm lớn nhất là lãng phí vật liệu.

Trường Bình công chúa chẳng biết thường thức khoa học ấy, đã tốt phải làm tốt hơn, khoa học là một quá trình tuần tự nhi tiến, mười cái cày lưỡi cong trước đó là làm nền cho cái thứ mười một, là vật thí nghiệm, một khi sản phẩm hoàn hảo nhất hình thành, thân là nhà khoa học, ắt phải có ý thức bảo mật, không chỉ xóa đi ghi chép quá trình, mà còn phải tiêu hủy toàn bộ sản phẩm chưa hoàn thiện, tránh tiết lộ bí mật, đó là quá trình tiêu chuẩn.

Vì thế Vân Lang đối diện với nàng là quá trình đau khổ, mệt mỏi.

Xem thái độ của Hoắc Khứ Bệnh với Trác Cơ có thể suy ra bản thân trong mắt Trường Bình cũng chẳng khác gì con kiến, vì thế mỗi câu từ Vân Lang đều phải cẩn trọng:” Bẩm công chúa, đã tiêu hủy.”

“ Tiêu hủy như thế nào?” Đôi mắt Trường Bình công chúa hết sức đẹp đẽ, hàng mi được chăm chút cầu kỳ tôn lên uy nghiêm của nàng:

“ Tất nhiên cho vào lò nung lên.” Vân Lang giang rộng tay biểu thị không làm gì hổ thẹn với lương tâm:

“ Thế thép nung được đâu rồi, thứ này thế nào cũng không thể nung biến mất chứ?” Trường Bình truy hỏi:

Vân Lang gật đầu:” Đúng là không thể, nhưng vì để lưỡi cày tăng thêm khả năng chống ăn mòn, lúc thì thêm vào đá vôi, lúc thì thêm quặng, còn thêm cả đồ sứ nghiền nát ... Bởi vậy khi nung lên rồi thành cặn phế thải, đành vứt đi.”

“ Vứt đi đâu?”

“ Bị Trác thị nhặt về đem đi luyện lại.” Vân Lang nuốt nước bọt:

Không ngờ nàng đường đường công chúa lại đi truy cùng đuổi tận tới cả đồ vứt đi như vậy, đây đúng là hành vi moi hạt dưa mà bỏ qua quả dưa, cái lưỡi cày lớn thế này không xem, lại đi hỏi vớ vẩn. Vân Lang lại chẳng thể nói, một trăm vạn kia, kỳ thực y dùng có bảy mươi vạn, số còn lại lợi dụng sổ sách xuất nhập biến nó thành vàng rồi.

Nếu là người am hiểu sổ sách như Trác Cơ, y qua mặt được ngay, gặp phải người không biết gì như Trường Bình, khó chơi vô cùng.

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment