Trường Bình không hiểu sao lại nhoẻn miệng cười, rời giường đứng lên đi quan sát cái cày lưỡi cong.
Không thể không thừa nhận, dưới sự chỉ đạo của Vân Lang, cày lưỡi cong làm ra mang đầy mỹ cảm thời đại công nghệ, nhất là đầu lưỡi cày màu thẫm trình hiện ra một đường cong lưu loát, hơn nữa còn được Vân Lang chia thành ba phần, sau đó lắp vào.
Làm như vậy có cái lợi là bộ phận lưỡi cày dể bị hao tổn có thể thay đổi nhiều lần, không cần phải vứt đi rèn lại toàn bộ nữa, chỉ vẻn vẹn cải tiến này, Vân Lang thấy dù mình lấy đi tám mươi vạn tiền còn là ít.
“ Đã thí nghiệm chưa?” Trường Bình khá hài lòng hỏi:
“ Công chúa không có mặt, thảo dân sao dám tùy tiện đem thứ này hiện diện trước mặt người khác.” Vân Lang dập đầu đáp:
Tham ô thì tham ô, nhưng phải tôn trọng người ta, phải thể hiện ra là ngươi nghĩ cho người ta, như thế người ta cùng lắm thì nói ngươi tham lam thôi, vẫn thấy ngươi làm việc đáng tin tưởng, còn có cơ hội hợp tác lần sau, cùng lắm thì người ta giữ chặt tiền hơn.
Quả nhiên nghe Vân Lang nói thế, sắc mặt Trường Bình tốt hơn nhiều, vuốt ve cái lưỡi lê cong chế tác vô cùng tinh mỹ, cảm thán:” Nếu thứ này thực sự có thể tiết kiệm cho bách tính một con trâu, bỏ ra trăm vạn tiền là hết sức đáng giá.”
Vân Lăng gật đầu tỏ ý lý giải.
Ở cái thời đại rách nát này, nuôi một con ngựa, tiền thức ăn cho nó bằng với một nhà sáu người rồi, còn một con trâu thì hao phí bằng ba người.
Tiểu hộ khỏi mơ, cả trung hộ, địa vị trâu còn trọng yếu hơn người.
Tổn thất một chút mà lợi cho cả thiên hạ, Vân Lang vẫn sẵn lòng làm, nếu cái thời đại này có phí bản quyền thì Vân Lang đã chẳng nghĩ tới chuyện tham ô làm gì. Nhưng y thấy có tước đoạt của kẻ bề trên ở Trác thị rồi, thế nên y thấy mình cứ tự động lấy phần của mình trước cho yên tâm.
Lần này Trường Bình tới Trác thị không đơn giản như lần trước, mang theo đầy đủ nghi trượng cùng với cung nữ, thị vệ, hoạn quan, vây kín Trác thị hết vòng trong vòng ngoài, làm người qua đường đi qua đi lại tưởng Trác thị bị xét nhà diệt tộc tới nơi rồi.
Có lẽ trừ hoàng cung, Trường Bình đi tới đâu thì nghiễm nhiên thành chủ nhân nơi đó, lúc này nô phó còn đỡ, ở trong phòng không đi lung tung là được, còn Trác Cơ đứng giữa sân nắng chờ đợi.
Đó còn được coi là ân điển đấy.
Trác Cơ không phải đợi lâu, lát sau một tên hoạn quan được Trường Bình gọi vào, sau đó đuổi hết người không liên quan đi, một chiếc xe ngựa đánh vào tận sân, sau đó công chúa di giá.
Trong thành Dương Lăng có rất nhiều nông điền, đó là đặc điểm của thời đại, một khi bị đại quân vây thành còn có chút đồng ruộng cày cấy, không tới mức bị chết đói.
Một đội quân tốt giáp đen năm trăm người bao vây chặt nơi này.
Một con trâu kéo lưỡi lê cong đi trên ruộng, đầu lưỡi lê bén nhọn chém vỡ từng tảng đất vàng, con trâu tráng kiện theo sự chỉ huy của nông dân, cày ra một luống cày thẳng tắp.
Khác hoàn toàn với lưỡi cày cũ, lưỡi cày cong khi vỡ đất còn có thể dựa vào mặt cong của lưỡi cày, lật đất sang một bên rời khỏi chỗ vốn có tới gần một xích. Đừng nghĩ đó chỉ là dịch chuyển nhỏ, nhưng có tác dụng cực lớn với việc giết trứng sâu đẻ trong đất.
Chứng kiến uy lực của lưỡi cày cong, Vân Lang thực sự thở phào, áp lực từ Trường Bình không phải đùa.
Trường Bình công chúa bất chấp váy áo hoa lệ rườm ra của mình, đứng ở trên luống cày tự mình kiểm tra độ sâu, còn bóp một miếng đất, quay đầu nhìn một người ăn mặc kiểu hoạn quan:” Tùy Việt, tới đây mà nhìn cho rõ, đó là lợi khí nông canh vô song đấy.”
Hoạn quan đội mũ đen cao vội vàng chạy xuống ruộng, học theo công chúa kiểm tra đất, sau đó thắp một nén hương để tính toán.
Trường Bình công chúa hướng về đồng ruộng bao la, uy nghi phất ống tay: “ Ghi chép lại cho kỹ, sau đó đem cái cày vào hoàng cung cho bệ hạ xem, các ngươi làm việc cho tử tế, mùa thu năm nay ta đợi tin được mùa. Ta chưa từng xin quan chức cho người khác, lần này ngươi bẩm với bệ hạ, ta muốn một chức Vũ Lâm lang để thưởng cho công thần.”
Tùy Việt khom người đáp:” Vâng, đã ghi lại rồi.”
“ Ta thấy ngươi không hứng thú với võ nghiệp, suốt ngày ăn uống với làm mấy thứ đồ không giống ai, vì sao còn nhất định xin cữu mẫu ta một chức vị Vũ Lâm lang? Ngươi nghĩ chức vị đó ai cũng làm được à?” Hoắc Khứ Bệnh huých vai Vân Lang, giọng điệu bực bội, Vũ Lâm, là vũ dực quốc gia, rậm rạp như rừng, là hộ vệ của hoàng đế, tinh nhuệ của Đại Hán, giờ xuất hiện một kẻ như Vân Tranh, không khác gì con sâu làm rầu nồi canh, ngươi không thấy bản thân không đủ tư cách à:
“ Thứ nhất, ta muốn chức Vũ Lâm lang vì mua mảnh đất ở Thượng Lâm Uyển, thuận tiện cho việc nghiên cứu làm ruộng. Thứ hai, một khi lưỡi cày cong được dùng toàn quốc, một năm thu hoạch có thể tăng thêm hai thành, tiết kiệm được trâu cày, ta lập công lớn như thế, kiếm chức quan để chơi có gì quá đáng à?” Vân Lang hừ một tiếng, tên này suốt ngày ăn không uống không của lão tử, còn hoạnh họe lão tử, ngươi mới không đủ tư cách:
“ Ngươi có thể làm quan văn mà, đừng làm nhục cái danh Vũ Lâm quân.” Hoắc Khứ Bệnh nhẫn nại lắm mới không đấm cho một phát giữa mặt Vân Lang:
Hai người họ đứng trên bờ ruộng cãi nhau chí chóe, Trường Bình không bận tâm, trong mắt nàng chỉ là trẻ con tranh chấp mà thôi, nhìn Tùy Việt đã lau sạch sẽ lưỡi cày cho nên xe ngựa, vẫy vẫy tay gọi Vân Lang tới, nụ cười hiền hòa dễ gần.
“ Lưỡi cày cong ngươi làm ra, quả danh bất hư truyền.” Trường Bình chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về ngọn núi đằng xa:” Khai thật đi, một trăm vạn tiền, ngươi cầm bao nhiêu?”
“ Mười vạn ạ.” Lúc này mà không thật thà thì thế nào cũng chuốc lấy lửa giận của Trường Bình, dù sao người trên không thể sai, dù có sai cũng là sai của kẻ dưới, Vân Lang khai ngay, đương nhiên nếu khai mình tham ô tới 40 vạn thì Trường Bình sẽ trở mặt ngay tức khắc:
Trường Bình liếc mắt một cái:” Vẫn còn thấp hơn dự liệu của ta, cứ nghĩ ngươi sẽ còn bao biện nữa cơ, tiểu tử ngươi nghĩ ra được nhiều lý do lắm.”
“ Vân Lang hổ thẹn vô cùng.” Vân Lang phối hợp:
“ Được rồi, mười vạn tiền coi như là thưởng cho ngươi, để ngươi đỡ mang danh là tặc, chỉ là tuổi còn nhỏ nên phóng khoáng vô tư, vậy mà đã tham tiền tài, đáng hận.” Giọng Trường Bình đột nhiên cao vút lên, ánh mắt trở nên nghiêm khắc:
Vân Lang cúi đầu:” Thảo dân từ nhỏ nghèo khó, thấy tiền tài là đút vào lòng, không quản nổi.”
“ Nam tử đại trưởng phu, chỉ cần lập công dựng nghiệp, tiền tài chỉ là bụi đất thôi, ngươi còn nhỏ, tương lai còn dài, đừng để bị chút tiền tài che mở mắt, phóng mắt xa vào.”
Đã them ô của người ta thì phải để người ta chửi, Vân Lang chắp tay: “ Kính cẩn thụ giáo.”
Trường Bình thở dài: “ Ta từ khi xuất cung thì không quay lại nữa, vì ngươi mà phải lên tiếng cầu khẩn, chẳng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Vân Lang chớp chớp mắt vô tội, trí nhớ y cũng tàm tạm, mấy thứ này là mình đáng được hưởng mà, làm sao tới miệng Trường Bình, cứ như mình nợ ân tình nàng ta thế?
Hoắc Khứ Bệnh kín đáo đá một phát khuỷu chân Vân Lang, y không đề phòng, thế là quỳ sụp xuống.
“ Một lạy này bản cung nhận rồi, thôi thì từ nay coi như là người phủ Đại tướng quân đi.” Trường Bình hơi cúi xuống đưa bàn tay mịn màng ra vuốt ve gò má Vân Lang. “ Thật đáng thương, còn nhỏ đã mất song thân, lại bị tộc nhân hà hiếp, lang thang khắp nơi chẳng biết chịu bao nhiêu khổ cực. Sau này không cần nữa, phủ Đại tướng quân cũng như nhà ngươi, cùng Bệnh Nhi, Kháng Nhi, Đăng Nhi tương thân tương ái, mang về vinh quang cho phủ Đại tướng quân.”
Cái gì thế này, sao bỗng dưng lại có thêm cái nhà, rồi mấy huynh đệ, rồi lại phải mang vinh quang về cho phủ Đại tướng quân là thế nào?
Da tay Trường Bình mịn màng, được nàng vuốt ve cũng rất thích, chỉ là móng tay kia lướt qua cổ, làm người ta cảm thấy lành lạnh.
Thế này chỉ còn đường dập đầu thôi.
Nếu từ chối ...
Vân Lang không dám nghĩ nhiều, không dám do dự, dập đầu xuống, cũng là để thoát khỏi bàn tay của nàng, dập đầu liền mấy cái, rất tích cực.
“ Đi chơi đi, hôm nay cho các ngươi về muộn.” Trường Bình đứng thẳng dậy, tủm tỉm cười phất tay:” Di giá về phủ.”