Thế là cả đoàn người cứ như vậy kéo nhau đi, Vân Lang tất nhiên phải đứng bên đường tiễn chân, tưởng như vậy là xong, chuẩn bị cùng Hoắc Khứ Bệnh đi ăn mừng một phen thì có giọng nói lãnh đạm the thé truyền tới: “ Ngươi chính là kẻ làm ra lưỡi cày kia phải không?”
Quay sang thì thấy một tên mặt trắng như sáp, đã thế dài như mặt ngựa, ăn mặc kiểu hoạn quan không khác Thái Tể nhiều, bên cạnh còn có một tiểu hoạn quan cúi đầu nâng tay, mắt khép hờ hờ nhìn Vân Lang.
Hoắc Khứ Bệnh lại là người bước ra trả lời: “ Chính là y, Mễ hoàng môn có chuyện gì?”
“ Tiểu công tử, đây là việc trọng đại, ta không thể không dặn y vài câu, tránh y ngu xuẩn không rõ lại làm hại bản thân.” Mễ hoàng môn chắp tay với Hoắc Khứ Bệnh một cái, quay sang nhìn Vân Lang:” Thứ này đã tiến cung là thuộc về bệ hạ rồi, nếu không được phép thì không được tự ý làm, càng không được nói cho người khác biết, trừ khi bệ hạ đem chiêu cáo thiên hạ, biết chưa?”
Tuy xác định mình mất thứ này rồi, nhưng thái độ của tên hoạn quan làm Vân Lang cảm thấy khó chịu, không thèm trả lời chỉ chắp tay một cái cho có lệ.
“ Hừ, coi chừng cái đầu trên cổ.”
Mễ hoàng môn hừ mũi, bỏ lại một câu sau đó được tiểu hoạn quan đỡ lên xe ngựa, cùng chiếc xe khác mang lưỡi cày vào cung.
………….. ……………….
“ Thật không biết cữu mẫu ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào, không ngờ đối đãi với ngươi như con cháu.” Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên cửa sổ, hai chân lắc lư như ma treo cổ đung đưa theo gió:
Vân Lang nằm trên giường cho Sửu Dung xoa bóp, chỉ chân trái, ý bảo nàng đổi bên, đứng cứ bóp mãi một bên, hôm nay phải quỳ trước mặt Trường Binh nửa ngày, lại bị tên hoạn quan khốn kiếp lên mặt, lòng đang bực, làm như y thèm lắm vậy, có điều tuy chỉ mới gặp một lần, y rất ngán Trường Bình. Nếu không phải tên khốn này tự nhiên đá mình một cái, đâu đến nỗi, nói đầy ác ý:” Không biết, chắc cữu mẫu ngươi thấy ta tướng mạo xuất chúng hơn người.”
“ Thật vô lý.” Hoắc Khứ Bệnh đầu dựa vào tường, hiển nhiên không nghe ra Vân Lang xỏ xiên chụp mũ xanh lên đầu cữu cữu mình:” Trong quân có rất nhiều hảo huynh đệ, bọn họ đều là cô nhi, nhưng ai nấy là hán tử đường đường, mỗi ngày miệt mài huấn luyện xạ kỵ, dù bị Vũ Lâm lang dùng gậy đánh chảy máu cũng không kêu một tiếng.”
“ Luận xạ kỵ, bọn họ hơn ngươi trăm lần, luận dũng cảm, bọn họ hơn ngươi nghìn lần, ngày đêm khổ luyện là vì mong được thành Vũ Lâm lang, còn ngươi ...”
Nhìn Vân Lang nằm như mèo bệnh, khó chịu không nói lên lời nữa, có thứ khốn kiếp này đứng cùng hàng ngũ, thật nhục cho cái tên Vũ Lâm.
Sửu Dung lên tiếng biện giải cho chủ nhân nhà mình:” Tiểu lang nhà tỳ tử cũng rất vất vả mà, thời gian qua ngày đêm vẽ hình, rồi theo dõi tượng nô làm việc, đôi khi nửa đêm còn dậy kiểm tra lò xem đủ lửa không? Ngài xem này, tay tiểu lang đen đi bao nhiêu.”
Vân Lang vỗ vỗ bàn tay nần nẫn thịt của Sửu Dung, cảm thấy mình gần đây thực sự rất vất vả rồi.
“ Đen, ngươi gọi đó là đen à?” Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng nhìn làn da còn trắng hơn cả nữ nhân của Vân Lang muốn phát cuồng:
“ Kẻ dùng trí thì trị người ta, kẻ dùng sức bị người ta trị, đây là đạo lý không thể xoay ngược, Khứ Bệnh sau này ngươi phải phát triển theo hướng đó, chứ ngươi mà khổ luyện tới mức óc ngươi cũng cứng như cơ bắp thì đừng mơ phong hầu.”
Hoắc Khứ Bệnh nóng tính cục cằn, song có điểm tốt, là hắn chịu nghe lời phải:” Còn cần ngươi dạy à, ta nói những lời đó chẳng qua là để thuyết phục bản thân xem binh thư thôi, xem là đau đầu, nhưng không kiên trì không được.”
“ Xem không vào thì đừng cố quá, có người xem sách tiến bộ, có người càng xem càng hồ đồ, lại có những người lại chẳng cần xem sách mà ngộ ra đạo lý, bọn họ được trời ưu ái, ngươi nên hiểu rõ mình là loại nào trước.” Vân Lang tiếp tục mỉa mai:
Hoắc Khứ Bệnh vậy mà gật đầu, chắp tay một cái:” Hoắc Khứ Bệnh ra mắt lang tướng.”
Vân Lang phẩy tay:” Miễn lễ, lần sau thì rời khỏi cửa sổ, hai chân đứng thẳng rồi thi lễ cũng không muộn.”
“ Lang tướng nói phải lắm, thuộc hạ tuân lệnh.” Hoắc Khứ Bệnh nhảy khỏi cửa sổ, tung chân đá tới:
Vân Lang sớm có đề phòng xoay người bật dậy, kéo ngay Sửu Dung làm lá chắn, rất tốt, y trốn sau lưng Sửu Dung kín mín luôn, Sửu Dung làm ra vẻ quên mình hộ chủ.
Hoắc Khứ Bệnh hậm hực thu chân:” Ngươi không vào Vũ Lâm quân được không, người như ngươi vào đó là bất hạnh cho Vũ Lâm quân.”
“ Không được, ta còn chuẩn bị kiếm thêm ít công lao để xin bệ hạ mảnh đất dưới Ly Sơn, năm sau xuân ấm hoa nở còn trồng trọt, nông vụ không đợi người, sao rảnh rỗi lề mề.”
“ Ngươi vào Vũ Lâm quân vì đất thôi à, cữu gia ta thiếu gì, kiếm cho ngươi một mảnh.” Hoắc Khứ Bệnh lại muốn nổi điên, có Vũ Lâm quân nào không mong ngày ra trận giết địch lập công, coi đó như vinh diệu, Vân Lang đơn thuần lợi dụng danh nghĩa Vũ Lâm quân, không chấp nhận được:
“ Ngươi biết cái gì, trồng trọt cũng là một môn học vấn, nhìn mảnh đất Ly Sơn di, bên núi bên sông, mặt trời chiếu rọi, trong khe vô số dòng suối để dùng, chỉ cần nối với kênh là có ruộng tốt, cho bó lửa đốt rừng là đất đai màu mở, chẳng cần canh tác cũng được mùa.” Vân Lang đã chuẩn bị lý do hợp tình hợp lý từ trước:” Vả lại, ở trong viên lâm hoàng gia an toàn, rảnh đi lên núi săn bắn, ra suối câu cá, không có lao lực thì mời thợ săn giáp bắt dã nhân, sống nhẹ nhàng thong dong.”
“ Nói tóm lại là ngươi chỉ muốn làm ruộng?” Hai mắt Hoắc Khứ Bệnh muốn lồi ra, tay mở ra nắm vào, chỉ muốn bóp cổ Vân Lang, nghiến răng rít lên:” Ngươi làm Vũ Lâm lang để làm ruộng à?”
Vân Lang chọn tư thế thoải mái nằm xuống, che miệng ngáp:” Làm ruộng thì có gì sai? Không ai làm ruộng thì các ngươi chết đói hết.”
“ Không thèm chơi trò mồm mép với ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh lại nhảy lên cửa sổ ngồi, đó là vị trí yêu thích của hắn:” Ta muốn tốt cho ngươi thôi, tới chỗ Vũ Lâm trung lang tướng Công Tôn Ngao, ngươi không dễ sống đâu. Nên biết chỉ cần là người trong Vũ Lâm quân thì dù là hỏa phu, mã phu cũng phải tập trận pháp, hiểu quân lệnh, không ngày nào được nhàn nhã. Chỉ cần có chút ngỗ nghịch thì nhẹ quân côn, nặng chặt đầu không tha, bằng vào cái tính tản mạn của ngươi vào đó chỉ chịu khổ là chuyện nhỏ, mà cái đầu cũng khó dữ.”
Thế nào mà trong một ngày hai lần bị người ta nhòm ngó cái đầu rồi, Vân Lang bĩu môi: “ Nói cho cùng là ngươi không muốn ta vào Vũ Lâm quân chứ gì?
Hoắc Khứ Bệnh cúi xuống nhặt cục đất bên ngoài ném Vân Lang, rống lên:” Ngươi sẽ là xỉ nhục của Vũ Lâm quân, trong quân toàn là hảo hán thẳng thắn, gặp phải thứ quỷ quái như ngươi, ngươi sẽ làm hỏng người ta. Bà nó chứ, giờ lão tử không nuốt được cơm trong quân nữa, không phải tại ngươi thì là ai?”
“ Được rồi, được rồi.” Vân Lang đâu thèm vào cái chức này, giơ tay đầu hàng:” Ta vào Vũ Lâm quân, người ta không hỏi, ta tuyệt đối không chủ động nói chuyện với người ta, được chưa?”
Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng, gật đầu:” Thế còn tạm, cảnh cáo trước, ngươi dám nuốt lời, Thanh Minh năm sau ta đánh huynh đệ ngươi xong, sẽ đành ngươi.”
Nghĩ tới chuyện này là Vân Lang không kìm được đắc ý: “ Ha ha ha, trước tiên đánh bại huynh đệ ta rồi hẵng nói.”
“ Hai huynh đệ ngươi đợi ôm nhau mà khóc đi, nói xong rồi, đi đây.” Hoắc Khứ Bệnh thấy sắc trời đã tối liền rời cửa sổ, lời nói xong thì người cũng biến mất: