“ Không hổ là danh tướng sau này.” Vân Lang nhìn theo bóng lưng Hoắc Khứ Bệnh biến mất mà lẩm bẩm:
Đoán chừng tướng lĩnh thực sự đều có yêu cầu cao với tính thuần khiết của quân đội, càng đơn giản càng hợp với yêu cầu, giống như Ngô Khởi thích dùng nông phu không biết chữ, Lý Tĩnh thích dùng sơn nhân, Thích Kế Quang thì chưa bao giờ tuyển quân ở trong thành, đúng là chí lớn gặp nhau.
Hoắc Khứ Bệnh là quân nhân tiêu chuẩn, hắn nghiêm túc, cố chấp, nếu như không phải tình cờ gặp Vân Lang, vô tình mở ra sự hiếu kỳ của thiếu niên, hắn dã chẳng bao giờ dây dựa với người như Vân Lang.
Dù vậy Hoắc Khứ Bệnh vẫn hiểu biết thế nào là đúng, thế nào là sai, làm bạn với Vân Lang không thành vấn đề, hai người rất hợp khẩu vị, tuy gặp nhau chưa lâu, nhưng Vân Lang là người bạn thú vị nhất của hắn, song là chiến hữu thì khác, có thể là thứ chiến hữu tệ nhất.
Vân Lang tự biết mình, lên chiến trường bán mạng cho một hoàng đế đã từng xuất hiện trên lịch sử, với y mà nói là chuyện không thể lý giải được.
Mình không phản Hán phục Tần đã là tôn trọng với thiện chí lớn với hoàng đế rồi.
Nghĩ như thế Vân Lang cao hứng hẳn, thấy mình vĩ đại hẳn lên, sức mạnh AQ của mình cũng cường đại ra phết.
Thôi, nghĩ mấy chuyện đó làm gì, trời tối rồi mà chưa nghĩ ra tối nay ăn gì đây, đây mới là chuyện lửa cháy ngang mày, công việc đã xong xuôi, Vân Lang thả lỏng, giờ còn đợi quan chức sau đó về báo cho Thái Tể biết thôi. Ông già đó chắc đợi sốt ruột rồi, có khi còn nghĩ vẩn vơ sợ mình không về nữa, không biết mình đi bệnh tình có tái phát không? Đại Vương đã chén mất con hươu sao ngu ngốc đó chưa?
Bất tri bất giác, ở thời đại này đã có thứ khiến Vân Lang phải vướng bận.
………………….. ……………… ……………
“ Tiểu lang nhà ta sắp làm quan rồi đấy.”
Nghe thấy Sửu Dung dựa vào cửa tiểu viện đắc ý nói với mấy nha hoàn, Vân Lang cười, đây thực sự là chuyện khiến người ta vui vẻ, đã là chuyện vui, Sửu Dung lớn tiếng nói ra cũng đâu có gì sai.
Người sống trên đời chuyện hoan hỉ vốn không nhiều, lại còn luôn luôn ít hơn chuyện bi thương, bởi thế vui vẻ thêm được chút nào thì tốt chút nấy.
Vân Lang chợt phát hiện ra mình đã thay đổi rất nhiều, trước kia chỉ chuyên tâm vào việc của mình, bây giờ không ngờ quan tâm tới đời sống tinh thần của mọi người.
Thiên sứ chưa tới, quan phục chưa mặc, ấn chưa có, tất nhiên không tiện khoe khoang, đợi chuyện chắc chắn, Vân Lang định làm bữa lớn để mọi người vui cho đủ.
Hôm nay rất đẹp trời, mà thực ra không hẳn, thời đại chưa bị ô nhiễm công nghiệp thì trời chỉ cần không có mây đen thì lúc nào cũng xanh ngắt như vậy. Ngụy đế Lưu Triệt không rảnh để ý tới viên quan bé xíu như Vân Lang, hắn đang đích thân cầm đầu lưỡi cày, canh tác trong hoàng cung.
Từ nhỏ hắn đã theo phụ thân luyện tập canh tác, vì lấy lòng phụ thân coi trọng nông canh, Lưu Triệt khổ công học tập, chỉ nhìn luống cày thẳng tắp, là biết kỹ thuật của hắn tuyệt với.
Năm nay mới hai mươi tám tuổi, Lưu Triệt đã đăng cơ mười hai năm, chính vào tuổi bừng bừng dã tâm.
Chỉ riêng việc ban bố niên hiệu năm nay là Nguyên Sóc ( khởi đầu mới) đã cho thấy hoàng đế không còn hài lòng với trạng thái trì trệ của Đại Hán, chuẩn bị có hành động lớn.
Hoàng đế ở phía sau giữ cày, Đại tướng quân Vệ Thanh quay về nghề mã phu năm xưa, đi trước dắt trâu.
Chẳng mấy chốc cả mảnh đất lớn đã cày xong, đất vàng từng mảng lộ ra dưới ánh mặt trời, tỏa ra mùi tanh tanh của bùn.
Lưu Triệt buông cày, cởi ống tay áo vắt trên cánh tay, không giống vua chúa bình thường, vóc người rắn chắc gọn gàng, khuôn mặt khá tuấn tú, mày rậm mắt sâu, có bá khí chấn nhiếp lòng người, song má cao môi mỏng, gây ấn tượng là người khắc bạc vô tình.
Vừa đi lên bờ ruộng, ngồi xuống giường mềm, lập tức có cung nhân đưa canh ấm tới ngay bên mép, người khác quỳ xuống cởi giày, cho chân hoàng đế vào nước rửa.
Vệ Thanh tháo lưỡi cày khỏi trâu, vác lên bờ ruộng, tới bên Lưu Triệt đang uống nước, đặt cày xuống:” Thần kiểm tra rồi, lưỡi cày không bị sét mẻ gì cả.”
Lưu Triệt nhìn một lượt mảnh đất đã canh tác hoàn tất trong thời gian ngắn, gật gù hài lòng:” Đúng là thứ tốt, Trường Bình bỏ trăm vạn đáng lắm. Chiếu, Trường Bình hiến cày Nguyên Sóc có công, ban, hoàng kim mười dật, gấm Thục ngàn cân, trân châu một đấu ...”
Bên cạnh có thượng thư lang Ngụy Cấu ôm thẻ sách chấp bút ghi, lát sau đưa hoàng đế xem.
Lưu Triệt liếc mắt qua rồi phất tay.
Vệ Thanh từ đầu tới cuối chỉ lặng lẽ nhìn hoàng đế ban chiếu, chẳng tỏ thái độ gì.
“ Có phải thất vọng không?” Lưu Triệt đầu không quay lại:
Vệ Thanh khom người: “ Vốn không cầu gì, lấy đâu ra thất vọng?”
Lưu Triệt cười phá lên: “ Trọng Khanh nói hay lắm, cho chút tiền tài đoạt đại công tạo phúc nông tang, với người khác tất nhiên là không ổn, còn với Trọng Khanh rất thích hợp, thứ ngươi muốn chỉ có thể qua chiến công đạt được.”
“ Năm ngoài khanh đi một chuyến Long Thành, quả cảm bình tĩnh, thâm nhập hiểm cảnh, tới thẳng tế thiên thánh địa của Hung Nô, bắt bảy trăm người, mặc dù thu được thắng lợi. Song, ba lộ quân khác, hai thất bại, một chẳng được gì, trẫm lấy làm sỉ nhục.”
Vệ Thanh cúi đầu: “ Chủ nhục thần tử, sau mùa thu, xin cho thần ba vạn thiết kỵ, thần rời Nhạn Môn, thăm dò hư thực của Cốc Lễ vương Hung Nô.”
“ Chuyện đó chẳng phải sớm thương lượng rồi sao?”
Lưu Triệt đã được cung nhân đi giày cho, phẩy tay với Vệ Thanh rồi đi về đại điện.
Vệ Thanh khom người tiễn chân, rồi theo hoạn quan rời hoàng cung, khi ra tới cửa, hoạn quan Tùy Việt đứng đợi, cười nịnh nọt đưa ra một cái ấn đồng và một cái rương gỗ:” Đây là thứ Trường Bình công chúa muốn, bệ hạ đã chuẩn rồi.”
Hiệu suất làm việc trong cung rất cao, khi Vệ Thanh trở về tới nhà thì thấy Trường Bình đang ngắm nghĩa đồ ban thưởng xếp đầy phòng, còn cầm một mảnh gấm Thục màu lam đặt lên người Vệ Thanh vừa tới nơi:” Không tệ.”
Vệ Thanh cũng hỏi một câu giống Lưu Triệt:” Có phải thất vọng không?”
“ Được quá dễ, tất nhiên sẽ không thất vọng, phu lang cũng cần gì những công lao ngoài chiến công.”
“ Công lao chỉ là thứ yếu, nó là lê lưỡi cong, giờ gọi là lê Nguyên Sóc, bệ hạ dùng xong chỉ nói là thứ tốt, không rõ vì sao lại đối đãi lãnh đạm như thế.”
Trường Bình công chúa kéo Vệ Thanh ngồi xuống giường, đôi tay trắng trẻo đưa ra bóp vai cho ông, ở chuyện này nàng có kiến thức sâu hơn:” Dù sao thì cày Nguyên Sóc muốn ban hành thiên hạ đâu phải chỉ một hai năm mà làm được, đợi nói thực sự phát huy công hiệu rồi mới ban thưởng, sẽ không phiền phức như bây giờ.”
Phó tòng bê cái rương và ấn đồng tới đặt lên bàn thấp, đi ngược lùi ra, Vệ Thanh cầm ấn đồng lên cười lớn:” Bệnh Nhi tối qua tìm ta, nói Vân Lang không thích hợp vào Vũ Lâm quân, ý đồ tác động lên ta thay đổi việc này.”
Trường Bình phì cười ngồi xuống dựa vào lòng Vệ Thanh:” Chính vì đó là thằng tiểu tử gian hoạt, cho nên càng cần vào Vũ Lâm quan, đổi sang nơi khác, chẳng biết có gây họa gì không? Phu lang có biết lần này làm lê Nguyên Sóc, y chiếm bao lợi ích không?”
Vệ Thanh hết sức tự nhiên luồn tay qua khe áo Trường Bình, ông ta từ thiếu thời sớm luyện trái tim sắt đá, với mỹ sắc xưa nay vẻn vẹn chỉ là vấn đề nối dõi, không ngờ khi có tuổi gặp Trường Bình, nổi tâm tính thiếu niên, hai bên tuổi tác chênh lệnh, song phu thê ân ái hài hòa:” Cho nó hết cũng vẫn ít, nàng cứ vì vài đồng tiền dây dưa làm gì?”
Đôi bàn tay thô ráp quanh năm chinh chiến dù cách lớp áo trong nữa vẫn làm Trường Bình mắt lim dim, suýt kêu thành tiếng, nàng thích sự thô bạo đó: “ Đó là chuyện khác nhau, rõ ràng tham ô không dưới ba mươi vạn, lại thật thà nói là mười vạn ...”
Nói tới đó ngồi bật dậy: “ Không đúng, thế nào cũng phải nhiều hơn, phu lang tự tiện, bản cung phải tra một phen.”
Vệ Thanh lưu luyến nhìn bõng lưng lão bà, lão bà cái gì cũng tốt, chỉ có ở chuyện tiền bạc là quản rất chặt, với công lao Vân Lang như thế, thưởng cho y trăm vạn tiền là ít, lẩm bẩm:” Có cần thế không?”
… …