Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 69 - Q1 - Chương 069: Đi Rồi.

Q1 - Chương 069: Đi rồi. Q1 - Chương 069: Đi rồi.

“ Sao lại không cần, năm ngoái bốn lộ đại quân tập kích Long Thành, biết vì sao chỉ mỗi lộ quân của cữu cữu ta thành công không?”

“ Vì sao?”

“ Chỉ có cữu cữu ta không lạc đường trên hoang nguyên, biết không, cữu cữu ta có tài ngày nhìn mặt trời, đêm nhìn sao cũng nhận ra đường.” Hoắc Khứ Bệnh hết sức kiêu hãnh kể sự tích Vệ Thanh tập kích Long Thành:

“ Chỉ thế thôi à?” Vân Lang có vẻ không hào hứng mấy, phản ửng rất hời hợt:

“ Còn chưa đủ lợi hại à?”

“ Bản lĩnh này ta cũng có, khả năng còn hơn cữu cữu ngươi một chút.”

“ Nói láo.” Hoắc Khứ Bệnh hét lên, mặt đỏ bừng bừng, hắn không chấp nhận được Vân Lang xem thường thần tượng của mình:

Sửu Dung đang pha trà cho hai người giật nảy mình, nàng không hiểu vì sao hai người mới vừa rồi còn đang trò chuyện vui vẻ, thoắt một cái đã trở mặt chửi bới nhau rồi, sau đó Hoắc Khứ Bệnh còn bóp vỡ chén gốm, kệ tay bị cắt đứt, đá cửa sổ bỏ đi, còn nói gì mà sau này không thèm nhìn mặt Vân Lang nữa.

Thấy Sửu Dung sợ hãi nhìn mình, Vân Lang nằm ngả xuống, cười với Sửu Dung:” Không phải hắn giận chúng ta đâu, mà giận bản thân đấy.”

“ Vì sao ạ?”

“ Chắc là vì hắn thấy bản thân ngốc quá. Được rồi, lấy quả thông trong lò ra đi, một mình ta không uống được nhiều như thế đâu, đồ của nhà mình thì phải tiết kiệm một chút. Còn nữa, gọi Lương Ông tới, bảo ông ấy sửa cửa sổ.”

“ Tiểu lang quên rồi sao? Cả nhà Lương Ông đã đi chuẩn bị nhà mới của chúng ta, có nhà đâu. “ Sửu Dung liền gắp quả thông dùng làm nhiên liệu ra, rưới nước lên, sau đó đem ra bệ cửa sổ phơi:

“ À phải rồi, ta quên, vậy khỏi cần sửa nữa, dù sao chẳng phải nhà mình, hỏng thì hỏng.” Vân Lang vỗ trán, ngáp dài bực bội, chủ yếu vì chờ đợi quá lâu.

Năm ngày từ khi lễ lưỡi cong bị người ta đưa đi, từ Dương Lăng vào cung có mất mấy thời gian đâu, vậy mà đợi mãi cũng không thấy quan chức ở Vũ Lâm quân được đưa tới, khiến y sốt ruột, không có nó, Vân Lang chẳng thể đem cả một đống thứ về Ly Sơn.

Không biết Trường Bình làm cái gì, chút chuyện nhỏ xíu đó mà không xong.

Buổi chiều, xưởng luyện sắt đột nhiên trở nên ồn áo, Vân Lang đang đọc sách rốt cuộc không nhịn nổi, đi ra khỏi phòng.

Tại sao gọi là môn khách? Chắc vì sống ở gần cửa, thế nên Vân Lang rời tiểu viện là tới ngay được đại môn, rồi nhìn thấy cái xe ngựa đeo chuông gió đi tới đâu kêu leng keng tới đó của Trác Cơ.

Bình Tẩu từ trên xe ngựa đằng sau nhảy xuống, thân thủ mau mắn, chẳng giống người già, quát tháo chỉ huy: “ Đem tiền lương phía sau xuống, Trác Mông, ngươi què chân chứ không mù mắt, đếm cho kỹ vào, thiếu cái nào, lão phu lột da ngươi.”

Vân Lang không để ý tới ông ta, mà nhìn một nam tử vừa mới từ trên xe của Trác Cơ bước xuống.

Nam tử tuổi chừng ba mươi, tướng mạo anh tuấn, buộc khăn chít đầu xanh lơ, bộ y phục nho sinh càng khiến hắn trở nên văn nhã phong lưu, xuống xe rời đứng đó đưa tay ra, một bàn tay trắng trẻo nắm lấy tay hắn bước xuống, nam tài nữ mạo, vô cùng xứng đôi.

Vân Lang hơi nhíu mày, y ở Trác thị đã lâu mà chưa từng nghe nhắc tới nam nhân này.

Trác Cơ đi qua cửa chẳng buồn nhìn Vân Lang tươi cười chào mình, coi y như không khí, nam tử kia hơi đứng lại nhíu mày nhìn Vân Lang một cái song vẫn khẽ gật đầu với y.

Ngược lại Bình Tẩu giống con người hơn nhiều, đi tới thả vào tay Vân Lang một nắm đậu rang, chỉ đám phó nhân vất vả khiêng từng cái rương nặng nề xuống:” Năm trăm vạn quan tiền đấy.”

“ Có phần của tiểu tử không?”

“ Không có, ngươi cẩn thận, chuyện ngươi trộm tiền bị Đại nữ biết rồi.” Bình Tẩu hạ thấp giọng:

“ Không thể nào!”

“ Trường Bình công chúa gọi bốn mươi trướng phòng tới, dùng bán tính đối chiếu số sách hai bên, phát hiện ra ngươi trộm tiền. Mặc dù không tới mức đưa ngươi lên quan, nhưng tự cầu phúc đi, Đại nữ rất giận đấy.”

Chẳng trách thái độ Trác Cơ lại như thế, Vân Lang chỉ về phía đại sảnh, hỏi: “ Vậy nam tử kia là ai?”

“ Tư Mã Tương Như, tự Trường Khanh … Này!” Bình Tầu chưa nói hết thì Vân Lang bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy mất:

Vân Lang chạy một mạch về phòng, tay đỡ ngực, tim như muốn vọt ra ngoài, vừa thở vừa gọi lớn: “ Sửu Dung, Sửu Dung, sửa soạn đồ mau, chúng ta đi thôi. “

“ Tiểu lang, nhà chưa dọn xong mà.” Sửu Dung ngạc nhiên:

“ Chưa xong cũng đi, không phải ngươi không thích ở nơi này à?”

“ Vâng.” Sửu Dung hân hoan đáp ngay, sớm không thích ở nơi này nữa, người ở nơi này cứ nói nàng xấu xí nhưng lại tốt số, lại có một đám nữ tử từ khi biết tiểu lang quân sắp làm Vũ Lâm lang, không biết xấu hổ chạy tới nơi này, ưỡn ẹo trước mặt tiểu lang quân.

Lương Ông đã tìm được ở Xương Nhạc thị một tiểu viện gạch xanh rồi, yên tĩnh hơn nơi này, không phải suốt ngày nghe tiếng rèn sắt đinh tai nữa.

Thấy tiểu lang muốn đi, lập tức hoan hỉ lấy tấm vải thật lớn ra, cho đồ đạc sớm chuẩn bị trước vào đó, gói ghém chuẩn bị lên đường

Vân Lang hành động rất nhanh song vẫn không kịp, Trác Cơ dẫn một đám nanh vuốt tới ôm sổ sách tới tiểu viện tử của y, mặt phủ sương giá, nhất định bắt y phải khai ra đã lấy tiền của Trác thị thế nào.

“ Số mục không đúng, trướng phòng tính ra thiếu mất hai vạn bốn nghìn tiền.” Trác Cơ vừa nói ngực vừa phập phồng, rõ ràng đang cố nén giận:

“ Thế sổ sách có đúng không?” Vân Lang quyết cãi tới cùng, không có chứng cứ, đừng hòng y nhận:

“ Sổ thì đúng lão phu tính rồi, không sai được.” Bình Tẩu trả lời thay:

“ Vậy không phải xong rồi sao? Ta chỉ lấy đi tiền của mình.”

“ Tiền của ngươi?” Giọng Trác Cơ trở nên lanh lảnh, sự ưu nhã cao quý hàng ngày mất sạch:” Tiền của ngươi à? Đâu ra tiền của ngươi, tất cả tiền nhập vào hòm của Trác thị đều phải thuộc về Trác thị, mỗi đồng trong đó là thế.”

Bình Tẩu phe phẩy cái quạt, ông đoán ra vấn đề xuất hiện ở sổ sách, chỉ cần Vân Lang nói ra sổ sách sơ hở ở đây thì số tiền kia thực ra không đáng kể, còn là có công: “ Ta cũng rất tò mò đấy, ngươi lấy tiền thế nào, nói ra nghe thử.”

Vân Lang thở dài: “ Bình công, đây là đạo phát tài ít ỏi của mọi người, thực sự muốn ta nói ra à? Nói ra rồi, cùng lắm ta trả lại hai vạn bốn ngàn tiền, nhưng ngài e không chỉ chừng đó đâu.”

Bình Tẩu không ngờ lửa cháy lan tới mình, giận lắm, chỉ Vân Lang: “ Đúng là bọn gian tặc cắn một miếng, ngập xương ba phần, vu khống cho ai thì là cái hoạ lớn cho người đó, ngươi trộm tiền, liên quan gì tới lão phu?”

Vân Lang kệ ông ta, quay sang nhìn Trác Cơ: “ Thực tình chuyện ta làm quản sự, chưởng quầy nhà nào cũng làm, loại chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng tới lợi ích của chủ gia, lại khiến người khác có thêm chút lợi ích, dù quan phủ cũng không thể cấm tuyệt.”

Trác Cơ trấn tĩnh lại, nàng có thể hoài nghi Vân Lang, không sao cả, dù sao y sắp làm quan rồi, sau này quan dân khác biệt, tiếp xúc không nhiều nữa.

Vấn đề là chuyển này chỉ hướng Bình Tẩu, khiến nàng không thể không cân nhắc, nàng còn phải dựa vào Bình Tẩu nhiều lắm, chẳng may Vân Lang tung hê mọi chuyện ra, Bình Tẩu thấy mắt mặt, thế nào cũng bỏ đi.

Bình Tẩu thấy Trác Cơ ngần ngừ, sao không hiểu ý nàng, chắp tay một cái: “ Nói ra đi, ít nhất nói rõ vì sao lấy được tiền mà sổ sách vẫn đúng, làm cách nào để lấp khoảng trống, đây là danh dự cả đời của lão phu.”

“ Từ không hóa có mà thôi, về phần vì sao sổ sách cân đối, chủ yếu vì tối ưu sản xuất, tiêu hao giảm đi, giá trị tăng lên. Nếu như thế, ta lấy đi phần dư ra, có gì không ổn à?” Vân Lang thở dài lấy từ trong lòng ra cuốn trúc, đưa cho Trác Cơ: “ Trong đây là ghi chép của ta về sơ hở trong cách tính sổ sách của nàng, Bình công không liên quan gì cả, ta nói thế chỉ để nàng hiểu, nàng biết chuyện này chưa chắc đã tốt, có thể sinh nghi ngờ tất cả mọi người …”

Đôi mày dài của Trác Cơ giật một cái, mặc dù chưa đọc nhưng qua lời Vâng Lang là nàng lờ mờ hiểu ra vấn đề, nhún mình thi lễ:” Bình công chớ trách.”

Bình Tẩu rộng lượng xua tay, nhìn Vân Lang: “ Vì sao không nói sớm?”

“ Nói sớm thì đâu có chuyện này, vậy cũng tốt, khi ta đi, không cần quá lưu luyến.” Vân Lang cười chân thành, chắp tay một cái: “ Vân mỗ thời gian qua ở nhờ Trác thị, ân coi như đã báo, song lòng vẫn cảm kích. Cả gan khuyên một câu, Đại nữ đừng nên mãi cao cao tại thượng, phải quan tâm chú ý công tượng hơn, đó là gốc rễ của Trác thị, những lời côi lệ sáo rống của Tư Mã Tương Như đừng nên nghe, đánh một khúc đàn, nghe một đoạn ca vũ, vì cổ nhân mà rơi lệ, lại không thấy hắc ám ngay trước mắt không phải là sáng suốt. Vân mỗ nhiều lời, cáo từ.”

Bình Luận (0)
Comment