Sửu Dung nhanh nhẹn đã gói xong bọc hành trang lớn vác trên vai đi tới, lúc này hai người kia mới nhận ra, Vân Lang thực sự muốn đi rồi.
“ Khoan đã, mỗ chính là Tư Mã Tương Như mà tiểu lang vừa rồi, vừa xong nghe giọng điệu của tiểu lang như có ý chế nhạo tại hạ, có thể giải thích cho mỗ không?” Nam tử chít khăn lụa phe phẩy quạt hương bồ chặn trước cửa:
Vân Lang đứng lại nhìn một lượt Tư Mã Tương Như, tên này dáng rất cao, để chòm râu ngắn, đen bóng, sợi nào ra sợi ấy, hết sức chỉnh chu, phối hợp với đôi mắt đan phượng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho dù biết Vân Lang mỉa mai mình mà vẫn bình thản đối diện, không thể không nói, tên này đúng là có bản lĩnh tán gái.
Ít nhất về tướng mạo, phong độ không thể chê vào đâu được.
Một cảm giác căm ghét vô cớ trào dâng trào trong lòng, Vân Lang cười nhạt buông lời cay nghiệt: “ Không phải ta xem thường ngươi, mà xem thường cái loại người dùng vân chương kiếm thanh danh, lừa gạt nữ độc giả của mình. So với các ngươi, dù đám tặc nhân gian dâm nữ nhân còn dễ chấp nhận hơn, vì chúng phạm tội, bị chặt đầu. Còn loại người như các ngươi, dâm họa thê nữ nhà người ta, lại còn giơ hai tay lên nói, không liên quan tới ta, là nữ nhân đó tự ngã vào lòng ...”
Trác Cơ mặt đỏ bừng bừng, còn về phần Tư Mã Tương Như chưa bao giờ gặp phải ai ăn thói thẳng thừng bỗ bã như thế, nhất thời nghẹn không nói được một câu.
“ Vô lễ.”
Tới khi Trác Cơ quát ra thì chủ phó Vân Lang đã không thấy đâu nữa rồi.
Bình Tẩu từ đầu tới cuối không nói gì, ở loại chuyện này, Trác Cơ mặc dù ưu tú hơn tuyệt đại đa số nữ nhân, thậm chí là cả nam nhân, nhưng nói cho cùng vẫn là nữ nhân, dễ bị nhân tố ngoại lai khống chế tâm tình.
Nghĩ tới đó liếc nhìn Tư Mã Tương Như cao lớn anh tuấn, buông tiếng thở dài, chắp tay đi vào tiểu viện của mình.
………… …………… ……………
“ Tiểu lang, tiểu lang, người đợi tỳ tử với ...”
Xế chiều, đang lúc trời nóng như nung, không chỉ mặt trời cố trút nốt số năng lượng còn lại để chuẩn bị đi nghỉ, mặt đất bị nướng cháy cả ngày cũng không chịu nổi quẳng lại vào không khí, hơi nóng làm cảnh tượng trước mắt như méo mó, cái nắng hè của vùng bình nguyên đất vàng vô cùng khó chịu.
Vân Lang đi rất nhanh, Sửu Dung béo ục ịch lại còn vác cái bọc lớn đuổi phía sau, nhưng bị váy dài quấn chân, chạy không được, gọi oai oái sợ tiểu lang bỏ mình lại.
Đi qua một chỗ rẽ, Vân Lang dừng bước nắm tay Sửu Dung kéo vào, cẩn thận nhìn phía sau, thấy không có ai cầm gậy gộc dao phay la hét “bắc trộm” truy đuổi mới thở phào, nhận lấy bọc hành lý từ Sửu Dung, sau đó nghênh ngang bước đi.
“ Tiểu lang, vì sao chúng ta lại đi gấp như thế? Lương Ông còn chưa thu thập xong tiểu viện mà.” Sửu Dung lau mồ hôi hỏi:
“ Sớm muộn cũng đi, đi sớm cho đỡ phiền.” Vân Lang đáp lấy lệ, không đi có mà chết à, dù y mồm mép cỡ nào chăng nữa thì có một sự thực không thay đổi, số tiền y thụt két của Trác thị đang ở trong bọc hành lý này, chỉ có thể lừa được Trác Cơ nhất thời thôi, đến khi nàng tỉnh lại, biết đâu thẹn quá hóa giận phái người truy sát mình cũng nên.
Cái tên Trác Mông đó vốn có thù với mình, hừ hừ, hắn lại mang ý nghĩ phi phận với Trác Cơ, thế nào cũng chấp hành vô cùng nhiệt tình, ai biết hắn dám làm gì!
Tất cả là tại Trường Bình, gọi tận 40 trướng phòng tới kiểm tra sổ sách? Kiếp trước mình nợ gì nàng ta hay sao, điên thật!
Không có truy binh đuổi theo.
Xem ra cuốn thẻ trúc của mình phát huy tác dụng rồi, Vân Lang không khỏi đắc ý, đó là biện pháp dự phòng của y trong trường hợp bị người ta phát hiện, tất nhiên nếu không bị phát hiện thì y đời nào chịu mang ra.
Chẳng là y không đắc ý được bao lâu, một ý nghĩ nổ lên trong đầu.
Chỉ là không ngờ nàng lại chính là Trác Văn Quân.
Bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niệu niệu,
Ngư vĩ hà si si.
Nam nhi trọng ý khí,
Hà dụng tiền đao vi.
(Mong có được người một lòng không thay đổi,
Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.
Cần câu trúc dáng thon thon khẽ động,
Đuôi cá vẻ cong cong.
Nam nhi coi trọng ý chí,
Sao lại vì tiền bạc (mà thay lòng)!
Những vần thơ ấy đi vào cả sách giáo khoa hậu thế, thời gian qua ở bên cạnh kỳ nữ ảnh hưởng tới tận 2000 năm sau mà chẳng hay biết, không thể không nói là chút nuối tiếc.
Lòng có chút không vui, ở Trác thị kiếm được khoản tiền đầu tiên, nhất định phải sớm rời đi, ở lâu sinh tình cảm, tới khi đó tuyệt đối không đi khoan khoái thế này. Đi thôi, sau này đỡ phải nhìn cái tên phụ tình bạc bẽo Tư Mã Tương Như đó, còn về phần Trác Cơ, sướng khổ là do nàng tự chọn lấy, y là người qua đường, không nên can thiệp.
Dương Lăng ấp không rộng, chẳng qua là thành trì hai chục vạn nhân khẩu, vào thời đại ấy được coi là thông đô đại ấp rồi.
Đường phố cũng chính là thị tập, chưa phân chia rõ ràng, do vẫn chuyện lấy đồ đổi đổ vẫn còn phố biến, người tới thị tập có khi mang theo cả gà, ngan, lợn, dê trao đổi, tiếng mặc cả tiếng cãi vã huyên náo, cảnh tưởng tấp nập rộn ràng, lòng Vân Lang lại có chút gì đó hiu quạnh khó nói.
Đi vòng qua nửa thành trì cũng chưa mất tới nửa canh giờ, liền đến được Đại Hòe Lý.
Đại Hòe Lý cách nhà huyện lệnh không xa, nhà đốc bưu cũng ở gần đấy, quan trọng nhất là thượng lâm lệnh, thượng lâm thừa cũng ở Đại Hòe Lý. Đi qua một con đường là tới nhà của Trường Bình hầu, cũng chính là phủ Đại tướng quân.
Nói cách khác đây chính là khu nhà giàu.
Sửu Dung đi tới đâu là ăn tới đó, hai cân mạch nha vẻn vẹn chỉ đủ cho nàng ăn từ thị tập tới cửa nhà.
Phòng ốc ở ngoại thành và nội thành khác nhau lớn nhất ở chỗ, gạch!
Ngoài thành thì đại đa số là dùng đất vàng đắp thành, chỉ có mái là lớp ít ngói, đại môn làm từ gỗ đa phần sơn đen, móc vào một cái vòng sắt, nhìn có vẻ không tệ, chỉ là trên đường lớn bụi đất mù mịt, không chịu nổi.
Còn ở nội thành thì cầu kỳ hơn nhiều, tuy không thể nói là khắp nơi nơi rường cột trạm trổ, nhưng cũng ngăn nắp sạch sẽ, nhất là gạch xanh sau mưa, sắc màu sáng bóng, làm người ta muốn sờ một cái.
Vân Lang chỉ nghĩ trong lòng có người sờ thật.
“ Dùng tay sờ là được rồi, đừng có lấy mặt mà cọ, xước mặt thì sao?” Khi Vân Lang đang quan sát đại môn nhà đốc bưu, Sửu Dung chắc là chạy nóng người, đang dùng mặt áp lên tường gạch lấy hơi mát.
Sửu Dung lẩm bẩm: “ Dù sao tỳ tử chẳng xinh đẹp.”
“ Đẹp hay xấu gì thì liên quan gì ở đây chứ?”
Lương Ông ở trong viện tử nghe thấy giọng Vân Lang vội vàng mở cửa, cả chổi chưa kịp bỏ xuống, hớn hở đón chủ nhân về nhà.
Cửa làm bằng gạch không cao, cánh cửa sơn đen đơn giản, là căn nhà không tệ, nhưng lẫn trong đống đại trạch viện to lớn thì hoàn toàn không đáng chú ý.
Đây là viện tử hình chữ nhật, không phải lớn, chủ nhân sống ở tiểu lâu hai tầng sau bức tường chắn có điêu khắc hình thụy thú, hai bên là nhà trệt ngói đen, cả nhà Lương Ông sống bên phải, bên trái giữ lại làm phòng khách.
Trước lầu bên trái có một cái giếng vuông vức, trên lắp ròng rọng gỗ kéo nước, vết thừng đã ăn sâu vào trong gỗ, xem ra đã dùng lâu rồi.
Chủ nhân đời trước hẳn là người nhã trí, bên tường còn trồng hai hàng trúc, tường trúc vươn cao ba mặt như ô che nắng, vừa vặn tạo thành bóng râm ở sân, Vân Lang ước chứng, bất kể nắng hướng nào, cũng không lo, rất khéo.
Mặt đất có chút rêu xanh, khuê nữ của Lương Ông là Tiểu Trung đang ngồi dùng một cái xẻng cạo đi, lo chủ nhân không may trượt chân bị ngã.