“ Rêu xanh in dấu chân dày
Mười phen gõ cửa chín lần trở ra
Giam sao xuân sắc mượt mà
Một cành hạnh đỏ ... À không trúc xanh vươn ra mép tường ... Ha ha ha.
Rời khỏi Trác thị tâm tình Vân Lang tốt lắm, cười lớn sửa thơ cổ nhân: “ Tiểu Trùng, đừng cạo rêu nữa, cứ để đó cho tên khốn kiếp không thích đi bằng cửa ngã chết thôi.”
“ Muốn ta ngã chết không phải dễ.” Cái giọng vịt đực thời vỡ giọng ồm ồm vang lên trên bờ tường:
“ Ngươi đứng trên tường làm gì thế? Cho dù ta không để ý, chẳng lẽ láng giềng không báo quán à?”
“ Ai dám báo? Bên cạnh là nhà ta.”
Vân Lang nhìn quanh nghi hoặc: “ Phủ Trường Bình hầu ở đầu kia đường kia mà.”
Hoắc Khứ Bệnh từ trên tường leo xuống, sau đó thuận tay lau lên người Tiểu Trùng:” Ngươi không biết cả con đường đều là nhà ta à?”
“ Khốn kiếp!” Vân Lang tức tối nghiến răng:
“ Đúng khốn kiếp thật, nhà lớn quá, đôi khi còn lạc đường nữa, quá lớn làm cái gì?”
“ Ta nói sao ngươi lại lau tay lên người Tiểu Trùng?”
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay nâng cằm Tiểu Trung lên nhìn ngắm:” Tay ta bẩn, tất nhiên là phải kiếm chỗ lau rồi. Này, cho ngươi tiền, mua quần áo khác đi, áo gai lau rát lắm.”
Vân Lang rất tức giận, nhưng Tiểu Trùng là người đương sự lại thẹn thùng nhận lấy tiền, sau đó nhún người thi lễ rồi chạy mất, chẳng hề cảm thấy bị làm nhục.
Ngay cả phu phụ Lương Ông đứng ở bếp đứng ở cửa bếp cười ngốc nghếch ... Nhìn là biết chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh ngoắc ngón tay là bọn họ sẽ đưa khuê nữ mười ba tuổi của mình tới tận phòng hắn.
Vân Lang nhận ra rồi, về tổng thể mà nói triết học thực dụng đang chiếm thượng phong ở Đại Hán,
Triết học Hoàng Lão đã ảnh hưởng rất sâu tới quốc gia này, quốc gia đối đãi với bách tính ngoại trừ thu thuế cơ bản ra thì gần như bỏ mặc, ước thúc về luân lý không hề nghiêm khắc.
Trải qua Chiến Quốc, rồi lại đại chiến quốc, rồi lại quân phiệt hỗn chiến, nhân khẩu giảm nghiêm trọng. Mỗi một vương triều mới nổi đều thi hành chính sách nghỉ ngơi giảm lao dịch thuế má, luân lý đạo đức ở thời đại này không bằng hậu thế tự do cởi mở.
Chuyện Vân Lang thấy khó chấp nhận, với bách tính mà nói chẳng là cái gì hết, thành quả mấy nghìn năm làm người chỉ thế này sao?
“ Ta muốn gian phía tây.” Hoắc Khứ Bệnh chẳng màng Vân Lang băn khoăn đau đời, chỉ một gian phòng tuyên bố:
“ Không được, ta muốn sửa gian đó thành nhà xí.”
“ Ngươi xây nhà xí ngay bên cạnh phòng ngủ mà không sợ thối à?”
“ Ai bảo nhà xí là sẽ thối.” Nếu như bên cạnh là nhà Trường Bình thì Vân Lang thấy không cần phải khách khí gì hết, đứng trên lầu hai có thể nhìn thấy hậu hoa viên nhà người ta.
Mười mấy đầu thú tạo hình uy mãnh phun ra cột nước to tới nửa xích, nước rơi xuống đá bạch ngọc như tiếng thác đổ, hơi nước trắng xóa bắn lên mù mịt, gió mát thổi qua làm cả nhà Vân Lang được hưởng lây, nhà có tiền có khác. Vân Lang vốn coi thường thời đại này, nhìn hoa viên hùng vĩ đó cũng phải sửng sốt mất một lúc, nuốt nước bọt thèm khát:” Này, ta nối ống nước từ nhà ngươi sang để dội nhà xí được không?”
“ Đầu thú là do bệ hạ ban tặng đấy, vậy mà ngươi định dẫn nước để dội nhà xí à?” Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng ken két, thi thoảng lại phải kiềm chế không đấm Vân Lang một phát:
“ Tất nhiên là không rồi, ta còn muốn tắm trong nhà xí nữa ...”
Hoắc Khứ Bệnh ghé đầu ra ngoài lan can nôn khan vài tiếng, xua xua tay quyết định kết thuộc đàm thoại liên quan tới nhà xí, hôm nay hắn tới nói với Vân Lang là mai cữu mẫu của hắn tới.
Sửu Dung tất nhiên là độc chiếm gian phòng phía trái dưới lầu, bố trí xong bắt đầu đun nước để nấu trà.
Bánh trà xanh biếc, phối hợp với đậu chao, mè rang, cho vào nước sôi cùng nấu lên, thơm mát điếc mũi.
Vân Lang không kiếm được trà, số trà này lấy từ chỗ Bành Tẩu, vì không cách nào sao trà nên đành làm lôi trà uống, mới đầu uống không quen, lâu dần thích cách uống trà như nấu canh này.
Cái chuyện cho đường vào trà thì y không dám nghĩ tới rồi, giá đường mía ở Dương Lăng không khác gì giá vàng, Thái Tể kiếm đâu ra không biết.
Không hiểu sao húp bát nước trà mà Hoắc Khứ Bệnh sinh cảm khái:” Ta muốn chuyển ra ngoài ở.”
Vân Lang tán thành, tự lập là tốt:” Tốt, tự do tự tại, có muốn ta tìm giúp cho không?”
Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ:” Viện tử của ngươi do ta tìm giúp, nếu không ngươi đừng hòng ở được chỗ thế này, ta định chuyển tới nhà của ngươi ở.”
“ Hả? Sống trong đại trạch viện chán rồi, định nếm trải sinh hoạt tiểu hộ à?” Vân Lang kinh hãi, lỡ mồm một câu mà chuốc lấy họa:
“ Không phải, trong nhà có mấy tên làm ta nhìn thấy không được thoải mái.” Hoắc Khứ Bệnh đấm bàn:
“ Ngươi mà chuyển sang đây, cữu cữu ngươi không đánh gãy chân biểu ca biểu đệ ngươi thì đánh gãy chân ngươi, sau đó rất có khả năng họa cả ta.” Vân Lang vội ngăn cản ý tưởng điên rồ này:
Hoắc Khứ Bệnh im lặng, hồi lâu khoác tay:” Thôi không nói nữa, làm cái gì ngon ngon ăn đi, ta sắp phải quay lại quân doanh rồi.”
Món rau xanh mà Vân Lang thích nhất là rau chân vịt xào, ngọt mà nhiều nước, rau cải thảo thì còn kém một chút, chủ yếu vì cải thảo quá ngọt, không thanh thanh sảng khoái như rau chân vịt.
Nhưng bây giờ ở Đại Hán không có rau chân vịt, y biết ở Tây Vực nhiều lắm, thứ đó mọc khắp nơi, rất hi vọng Trương Khiên đã đi sứ Tây Vực có thể mang món rau mà y yêu thích về.
Trường Bình sắp tới rồi, trong nhà thế nào cũng phải chuẩn bị ít món ngon chiêu đãi, lão bà yếu ớt nhiều bệnh của Lương Ông rất tỉ mẩn, chum giá sống được bà chăm chút béo trắng .. Chỉ tiếc không có rau chân vịt ...
Miến cũng không có, để món ăn trông không quá đơn giản phải dùng ít cây tể thái.
Một thìa mỡ nóng rưới lên, mùi tỏi thơm phưng phức, đậu hũ tự làm không cẩn thận bị loãng, biến thành đậu hoa ... Kệ đi, Hoắc Khứ Bệnh uống mấy ngụm rất thích, đoán chừng Trường Bình cũng thích.
Món không thể thiếu được là móng giò kho, Sửu Dung đã đun trong hũ ngói bằng lửa nhỏ cả ngày rồi, dùng đĩa chọc một cái là có mỡ trong suốt ứa ra qua lớp bì hồng hồng, cắn thử một miếng, thịt với xương tự động tách ra.
Không bị ô nhiễm, vốn cá trắm kho là ngon nhất, đáng tiếc là đậu nành của Vân Lang quá ít, đành thêm vào gừng với hành hấp lên, lần này dùng lửa lớn, da cá nứt thành từng đường, để lộ thị trắng mịn, hẳn là ăn đứt thịt dê rồi.
Vân Lang chưa thấy bào trù nhà đại hộ làm cơm thế nào, có điều thông qua dáng vẻ nuốt nước bọt của hai thị nữ đi đánh trận đầu của Trường Bình, Vân Lang thấy cơm nước nhà mình chắc không quá tệ.
Gà là thứ trời sinh ra để hầm canh, nồi cát đã nổi lên lớp mỡ vàng, nhưng nước canh trong vắt, nước canh vàng, rải thêm vào ít hành xanh là món canh khai vị tuyệt vời.
“ Cữu mẫu ta thích ăn chay.” Đã ăn tới móng gió thứ ba Hoắc Khứ Bệnh mới cười nói:
Vân Lang nhìn hai thị nữ gục gặc cái đầu chỉ muốn úp ngay nồi canh gà lên đầu ba kẻ khốn kiếp này, giờ mới nói thì làm cái quái gì hả? Các người ăn hết rồi.
Trước thời Hán, bào trù luôn là một nghề cao cấp, thậm chí có truyền kỳ vì nấu ăn ngon mà trở thành quyền quý.
Chỉ là mấy năm qua thế thái suy vi, người ta dần coi thường bào trù, cho rằng đó là nghề thấp kém, có điều vẫn chưa tới mức xuất hiện câu rắm chó "người quân tử tránh xa nhà bếp", chủ nhà đích thân nấu ăn, được coi là sự tôn kính lớn nhất với khách.