Trường Bình không sử dụng nghi trượng, nhưng xe ngựa của nàng chính là nghi trượng rồi, lại thêm tên mã phu thích diễu vo dương oai đi tới đâu quát tháo tới đấy, vẻn vẹn đi qua một con đường, toàn bộ nhà quan hoạn ở Đại Hòe Lý đã biết một chuyện .... Nhà mới chuyển tới có giao tình rất sâu với công chúa ...
Đứng ở cửa nghênh tiếp Trường Bình, Vân Lang có cảm giác mông bị người ta đóng dấu, con dấu còn khắc chữ lớn "Trường Bình chuyên dụng", khó chịu đừng hỏi.
Bước chân mà người không lệch, chiếc kim bộ diêu trên đầu nàng chỉ thoáng lay động, làm Vân Lang tưởng chừng như mẫu nghi thiên hạ giá lâm, xuống xe rồi cũng không đi vào sân, mà là hơi nhún mình thi lễ với bốn xung quanh, nhận được đống rắm chó "vi thần không dám" mới hài lòng tiếp tục bước tiếp, trong khi Vân Lang cung kính khom mình nãy giờ lại chẳng được một lời.
Tiếp sau đó một đám nam nữ phó nhân ăn mặc diêm dúa chẳng thèm hỏi chủ nhà y đây, không ngừng vác hòm xiểng từ ngoài vào.
Từ bát vàng đũa ngọc cho tới chiếu bạch ngọc, bình phong khảm ngọc, rượu, thảm trải đất, không thiếu thứ gì cả, đồ đạc của Vân gia bị vứt hết, mà kỳ thực nhà mới chuyển chưa có gì.
Trường Bình cười tủm tỉm ngồi vị trí tên cùng, nhìn mấy món ăn có vẻ hài lòng lắm, sau đó sai cung nhân đem hết món ăn trên bàn của Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đi thưởng cho những nhà quan hoạn đã mang đồ tới.
Cuối cùng cái bàn nhỏ trước mặt Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh chỉ còn hai bát giá trộn.
“ Coi như còn có lòng.” Trường Bình dùng thìa múc một ít đậu hoa cho lên miệng, nhắm mắt lại thưởng thức một lúc, thanh đạm vừa miệng, cực kỳ hợp ý, nói cung nhân: “ Ghi lại cách làm.”
Tên khốn Hoắc Khứ Bệnh thường ngày ngông nghênh là vậy, lúc này không khác gì chó con lon ton bên cạnh giải thích từng món ăn một, lúc Vân Lang làm thì hắn đứng bên cạnh nhìn, hơn nữa còn ăn vụng tới no rồi.
Vân Lang thì còn chẳng rảnh mà ăn giá trộn, riêng viết cách nấu ăn đã tốn mất một nén hương.
Đợi khi y đặt bút xuống thì Trường Bình cũng ăn xong, có tỏ ra ngại ngùng nói: “ Trưa nay ăn chẳng có khẩu vị gì, không ngờ tối ăn thêm được một chút.”
Một chút? Đến Sửu Dung cũng không ăn được gần hết năm món ăn như thế, song Vân Lang biết khôn chỉ chửi thầm trong bụng chứ không nói ra.
Hai cung nhân được công chúa ban cho phân ăn thừa, xới đầy hai bát cơm trắng, sau đó chan đủ loại nước canh lên thành thứ như cám lợn, Vân Lang nuốt nước bọt, thế này đến cơm thừa cũng chẳng còn mà ăn nữa rồi.
“ Đây là lôi trà à? Khá mới mẻ đấy, uống vào lục phủ ngũ tạng đều thư thái, khi đi mang theo một ít.” Trường Bình nói tới đó thấy Vân Lang nãy giờ ngóng ngóng nhìn mình, bật cười chỉ cái rương mây cung nhân mang theo: “ Ở trong đó, xem ngươi sốt ruột chưa, chỉ là một Vũ Lâm lang nhỏ xíu mà dài cả cổ ra rồi, thật đáng thương ...”
Vân Lang thở phào, thôi thì cũng đáng công, chạy ra mở rương, nhìn khải giáp và ấn giám cười ngu người luôn, vậy là ít nhất kế hoạch của y cũng hoàn thành một nửa rồi.
“ Mười ngày sau theo Bệnh Nhi tới chỗ Công Tôn Ngao báo danh nhập quân tịch, sau này muốn có quan chức lớn hơn thì phải dựa vào ngươi thôi, hầu phủ chỉ có thể giúp ngươi mở cánh cửa vào quan lộ, đi được tới đâu phải xem bản lĩnh của ngươi.” Trường Bình đặt bát trà xuống, giọng nghiêm túc hơn: “ Tướng vị vốn vô chủ, nam nhi phải tự cường, song trong quân khắc khổ, ngươi chưa chắc đã chịu nổi, khi đó trở về, có thể vào thiếu phủ.”
Đây xem như câu có tình người nhất Trường Bình từng nói, Vân Lang tay cầm ấn tín, thi lễ:” Trưởng bối ban thưởng, Vân Lang không biết nói gì, ơn lớn khó cảm tạ bằng lời.”
Trường Bình đột nhiên hỏi: “ Ngươi từng qua Hoài Nam chưa?”
Vân Lang bị bất ngờ không hiểu ra sao:” Vân Lang chưa từng tới đó.”
Trường Bình thở dài:” Nghĩ cũng phải, đất Thái ở phía Tây, Hoài Nam ở phía đông mà, vậy ngươi học món canh đậu này ở đâu ra?”
Vân Lang tim đập mạnh vì Trường Bình bỗng dưng nói chuyện không đầu đuôi gì, tức thì nâng cao cảnh giác:” Canh đậu gì ạ?”
Trường Binh chỉ bát đậu hoa đã bị hai cung nhân ăn sạch sẽ.
Vân Lang đoán chừng Trường Bình không vô duyên vô cớ truy cứu lai lịch một món ăn, cẩn thận đáp: “ Đó là đậu hoa, hay gọi là tào phớ, nếu dùng vải bọc lại, đặt vào hộp, đè vật nặng lên, sẽ thành đậu hũ, đưa lên đĩa tiếp tục ép ra đậu khô. Tiểu tử chưa bao giờ biết tới canh đậu.”
“ Nước Trung Sơn loạn, lan đến đất Thái, đào hộ vô số, Vân thị đã không thể dựa vào nữa, Vân Lang, nói cho ta biết, vì sao ngươi biết bí thuật của Hoài Nam vương?”
Bí thuật Hoài Nam vương là cái gì? Lỗ hổng kiến thức thời đại của Vân Lang lộ ra, nhất thời không dám đối đáp bừa bãi.
“ Năm ngoái Hoài Nam vương tiến kinh, hiến lên cho bệ hạ một thứ gọi là canh đậu, do đậu đen làm ra, ta cũng được bệ hạ ban thưởng cho một bát, rất giống đậu hoa mà ngươi làm, khác biệt rất nhỏ, nếu nói ra giống đậu hũ mà ngươi miêu tả.”
“ Đó là đậu hũ xay, đậu ngâm nước cho phồng lên, sau đó cho vào xay thành tương, dùng vải lọc bã, cho vào nồi đun, nếu như lúc này không cho muối, thì thành sữa đậu nành, uống vào giống sữa trâu, uống hàng ngày có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”
“ Đơn giản thế à?”
Chỉ cần Trường Bình không truy cứu chuyện Vân gia đất Thái, Vân Lang không có gì phải sợ:” Đây đáng lẽ là món ai ai cũng biết, tiểu tử còn thắc mắc vì sao lão phó ra ngoài mua đậu hũ mà không được nên tự làm, chẳng lẽ Dương Lăng ấp không ai ăn đậu hũ? Khoan đã, bí thuật Hoài Nam vương mà công chúa nói là đậu hũ sao?”
“ Thời gian tới đừng đi đâu hết, ở nhà mà nghiên cứu đậu hũ, chỉ cần làm ra thì coi như đại công.” Trường Bình không trả lời, thần thần bí bí bỏ lại một câu rồi đi, nhưng có thể nhìn ra nàng thực sự lo lắng:
Đến cả Hoắc Khứ Bệnh cũng không cho y bất kỳ gợi ý nào.
Cái gì có thể làm Trường Bình lo lắng, hẳn chỉ quốc gia đại sự thôi, nhưng cái đó chẳng liên quan gì tới Vân Lang rồi, ít nhất là bây giờ không liên quan gì hết. Mục tiêu trước mắt là mua lấy mảnh đất kia, làm một cái trang viên lớn, phụng dưỡng Thái Tể đáng thương tới chết, sau đó, sau đó thì phải xem thời cơ đã.
Đây là thời đại cao nhân vô số, hoàng đế là người nhiều tâm tư lại còn giết người không chớp mắt, muốn làm cái gì cũng nên suy xét cho kỹ.
Sửu Dung đóng đại môn lại, Vân Lang xoa xoa tay kiểm tra quan phục của mình.
Khải giáp kiểu vảy cá trông rất chắc chắn, hơn đám Vũ Lâm quân bình thường ở chỗ có phần giáp vai, làm rất vừa người, nhưng mà nặng trịch, lấy trùy thủ gõ gõ thử kiếm tra chất lượng, có vẻ chất lượng cũng chẳng ra gì, vũ khí của Vũ Lâm Lang quá tệ, không so được với vũ khí của y, mà đây là đội quân được trang bị tốt nhất Đại Hán rồi.
Dù đã diệt vong bao năm, sản phẩm của nước Tần vẫn là sự đảm bảo chất lượng, nhìn điều này mà xét, tiềm lực nước Hán còn chưa thể so với lúc Đại Tần nhất thống thiên hạ.
Chẳng có hứng thú gì cả, đóng rương lại, dù sao thứ y cần vẻn vẹn là danh nghĩa mà thôi, không biết ở nhà Thái Tể đợi có sốt ruột không, Đại Vương có quên mất mình không? ... À cả con hươu cái ngốc nghếch đang cho con bú nữa, vốn định cầm được ấn tín của Vũ Lâm quân rồi về ngay, vậy mà giờ bị Trường Bình cấm cửa rồi, Vân Lang nằm trên giường suy nghĩ linh tinh rồi ngủ mất ...