Ngủ trên cái lầu cao bốn phía thông gió có cái lợi lớn nhất là dễ bị trúng gió, hôm qua Vân Lang quên đóng cửa sổ, nên mũi tắc tị luôn, sáng hôm sau miễn cưỡng ngồi dậy, bảo Sửu Dung lấy cho chậu nước giếng lạnh, ấn cả cái đầu vào đó, rùng mình một cái rồi dần tỉnh táo lại.
Chỗ dựa lớn nhất của y là bộ óc, bây giờ là thời khắc phi thường cần giữ sự tỉnh táo, đêm hôm qua vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra, đầu thời Hán nội loạn nghiêm trọng, chư hầu được phân phong đất đai rộng lớn, cứ có chút bất mãn là đối nghịch với triều đình. Cao tổ Lưu Bang giết sạch công thần rồi, Lữ Trĩ xử lý nốt những người còn lại, phong vương ở đây chỉ còn người trong hoàng tộc họ Lưu thôi, mình không cẩn thận bị nghi là thám tử của lão Hoài Nam Vương gì đó thì nguy.
Thám tử là thứ điển hình người ta giết lầm còn hơn bỏ xót.
Bởi thế lần này Vân Lang nghe lời Trường Bình một cách hết sức triệt để, cưỡng ép bản thân húp bát cháo lớn, sáng sớm bắt đầu kẻ kẻ vẽ vẽ, chuẩn bị chế tạo các công cụ cần thiết làm đậu hũ.
Không lâu sau Trường Bình phái một quản sự nói, muốn lập cái xưởng làm đậu hũ, Vân Lang không ý kiến gì hết, gật đầu cái rụp, chỉ là lần này Trường Bình không đưa tiền cho y, mà tên quản sự kia sẽ phụ trách mọi chi phí chế tạo và tiền lương.
Còn về phần nơi mở xưởng, chính là trong hậu hoa viên của phủ Đại tướng quân, tận dụng dãy nhà trước kia dùng chứa tạp vật, nơi này có nước, có ánh sáng, có đất trống, mọi vấn đề về địa điểm được giải quyết hết.
Vân Lang còn được phái mười mấy công tượng, đều là người lành nghề, sau khi nghe Vân Lang yêu cầu thùng gỗ, lồng hấp, hộp gỗ. Thế là tiếng đục, tiếng cưa vang lên suốt một ngày không nghỉ.
Còn cần một cái nồi sắt lớn, chỉ có tượng nô của Trác thị là phù hợp, quản sự đi một chuyến, về tới nơi nói xưởng luyện sắt Trác thị đóng cửa rồi.
Vậy là sao?
Vân Lang mới đi còn chưa mười ngày, không hiểu xảy ra biến cố gì, định bảo Lương Ông đi tìm hiểu, rốt cuộc lại thôi, y không thể giúp được, bản thân còn đang bị người ta nghi ngờ.
Ngày hôm sau, Vân Lang trèo tường từ hầu phủ về nhà ăn trưa thì Sửu Dung cấp bách nói, Trác Cơ quỳ trước cổng hầu phủ suốt từ sáng tới giờ, thế là chẳng kịp nghĩ ăn uống nữa, chạy nửa con phố, từ xa xa nhìn thấy đám đông tụ tập dưới bóng dâm chỉ trỏ bàn tán.
Trước đại môn cao lớn của hầu phủ có thân hình yểu điệu quỳ ở đó, nàng mặc trang phục bằng vải thô, đầu buộc mỗi chiếc khăn lụa, cái đầu kiêu ngạo cúi gằm xuống, giữa trưa nắng chang chang không có bất kỳ thứ gì che chắn, không biết quỳ bao lâu, đôi mắt đờ đi vì mệt mỏi, mồ hôi làm tóc mai dính bết vào má, đáng thương vô cùng, cảnh tượng ấy làm tim Vân Lang như bị bóp chặt.
Cách đó không xa là chiếc xe ngựa quen thuộc của Trác Cơ, nha hoàn Tiểu Đóa Nhi nước mắt ngắn dài, Trác Mông tay nắm chặt chuôi đao, Bình Tẩu như kiến bò chào nóng, đều không dám tới.
Trước khi hiểu rõ chuyện gì, Vân Lang không hành động lỗ mãng, đứng từ xa đợi khi Bình Tẩu chú ý tới mình mới gật đầu đi về nhà.
Một lát sau Bình Tẩu tới Vân gia, nắm tay y cấp thiết nói: “ Tiểu lang, giúp Trác Cơ với.”
“ Hiện giờ ta cũng rất xui xẻo, đừng thấy làm quan rồi, nhưng chẳng được tự do như trước kia. Người ta muốn chém ta, ngay cơ hội kêu oan cũng không có.” Vân Lang thở dài:” Sao lại đắc tội với hầu phủ?”
- Không phải hầu phủ mà là thừa tướng!
Thừa tướng, lộc vạn thạch, lương tháng sáu vạn tiền, phong hầu.
Thừa tướng ở thời Hán quyền uy cực lớn, có quyền bổ nhiệm, phế truất, thưởng phạt trăm quan. Thừa tướng tấn kiến, hoàng đế phải tiếp kiến ở chính điện dùng triều phục chính thức, thừa tướng tấu xong cáo lui, hoàng đế phải đứng dậy tiễn ra cửa điện. Thừa tướng bệnh nặng, hoàng đế phải đích thân tới hỏi thăm, sau người đưa thuốc. Thừa tướng chết, hoàng đế phải đích thân tới nhà tế điện.
Từ đó có thể thấy địa vị tôn sùng cảu thừa tướng.
Thừa tướng hiện giờ là Quảng Bình hầu Tiết Trạch.
Trong số nhân vật phong vân của thời Hán, Vân Lang nhớ khá nhiều, y có thể kể ra một hàng dài dằng dặc những cái tên, nhưng trong đó không có cái tên Tiết Trạch.
Vân Lang lấy làm lạ:” Nhưng người ta đường đường thừa tướng, sao lại nhắm vào xưởng luyện sắt, không phải nhìn trúng Trác Cơ chứ?”
Bình Tẩu chua chát đáp:” Không phải xưởng luyện sắt, mà là cày lưỡi cong.”
Vân Lang càng ngạc nhiên:” Thứ này liên quan gì tới Trác thị, muốn thì đi mà tìm người hầu phủ, không thì đi tìm hoàng thượng chứ?”
“ Vì cày lưỡi cong do Trác thị sản xuất ra, thừa tướng cho rằng, Trác thị đã làm ra được một cái thì cũng có thể làm ra cái thứ hai, cho người tới yêu cầu làm nó, song Trường Bình công chúa trước đó đã nghiên cấm Trác thị được tự ý làm nó.”
“ Vậy Trường Bình công chúa có biết Tiết Trạch muốn cày lưỡi cong không?”
“ Trác Cơ đã quỳ trước cửa hầu phủ cả ngày mà công chúa không gặp.” Bình Tẩu tuyệt vọng, ông ta dù tài trí thông thiên thì chênh lệch thân phận quá lớn, vô kế khả thi:
Vân Lang hiểu rồi, hai đại quý tộc không muốn đối chọi với nhau, nên bức bách Trác thị, Trác Cơ sở dĩ tới cầu xin Trường Bình vì, chỉ là công chúa ít nhiều còn có giao tình còn có thể nói lý lẽ, dù làm Trường Bình nổi giận, Trác Cơ tối đa chỉ mất gia sản, một khi đắc tội với Tiết Trạch, mai sẽ là ngày tàn.
“ Khoan đã, sao các ngươi lại tiết lộ chuyện này ra ngoài, ngay cả ta cũng bị cảnh cáo giữ bí mật cơ mà? Còn nữa, Tư Mã Tương Như đâu, hắn là đại tài tử, không phải quen biết rộng sao?”
Bình Tẩu cười thảm:” Nếu không phải do Tư Mã Tương Như đem chuyện này nói cho Tiết Trạch nghe, làm gì có khốn cảnh của Trác thị như bây giờ.”
Không có gì bất ngờ hết, tên này trong truyện kể dân gian không phải thứ tốt đẹp, làm không ít chuyện khốn kiếp, về sau đắc thế, vinh hoa phú quý rồi còn bỏ rơi Trác Văn Quân, vò võ đợi chờ, khiến nàng làm ra bài thơ lưu truyền thiên cổ. Vân Lang ngồi ngây đó, đến khi thấy Bình Tẩu già nua lom khom đi ra cửa.
Vân Lang ngồi ngây rất lâu khi tỉnh lại thì nào thấy bóng dáng Bình Tẩu đâu nữa, khó chịu không nói lên lời, cảm giác bệnh càng nặng, lớn tiếng gọi Sửu Dung: “ Nấu cho ta một bát canh gừng, nhiều gừng vào, ba bát nước nấu thành một bát, chuẩn bị cho ta ít nước sôi nguội, cho ít muối, ta ngủ một giấc là khỏe.”
Sửu Dung thấy chủ nhân sắc mặt rất kém thì vội vội vàng vàng chạy đi, lúc này mới nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh ngồi vắt vẻo ở cửa sổ uống rượu.
“ Ta hồi nhỏ cũng bệnh tật suốt, rất phiền toái, cho nên mẫu thân ta mới lấy cho cái tên Khứ Bệnh, chắc là có tác dụng, từ đó về sau ta rất ít khi bị bệnh, sống vui vẻ cho tới bây giờ.” Hoắc Khứ Bệnh giọng nghe có vẻ lạnh, cái mà hắn gọi là vui vẻ, tuyệt đối không khiến người ta vui được:
“ Không vui chút nào hả?”
“ Con tư sinh sống nhờ trong nhà người ta thì vui vẻ thế quái nào được!”
Vân Lang chỉ Hoắc Khứ Bệnh lại chỉ bản thân: “ Không khác là bao, hai chúng ta nhìn thế nào cũng là người ưu tú, vậy mà phụ mẫu chúng ta lại chẳng thích.”
Hoắc Khứ Bệnh xác định Vân Lang không phải trêu mình, gật đầu:” Vệ Kháng sáng nay còn gọi là con hoang.”
Vân Lang sầm mặt, câu này hồi nhỏ y cũng đã nghe, những kẻ dám nói câu đó với y đều có kết cục rất thảm: “ Ngươi để yên cho hắn sao, ta không thích gây sự, nhưng tuyệt đối không nhẫn nhịn.”
“ Ta cũng không nhịn, đánh gãy một cái xương sườn của hắn, đó còn là nể mặt cữu cữu ta rồi, muốn hắn ghi nhớ, sau này dám nói ta một câu, ta bẻ một cái xương sườn của hắn, nghe ngỗ tác nói con người có hai mươi tư cái xương sườn, nên hắn còn hai mươi ba cơ hội.”
“ Cữu cữu ngươi nói sao?”
“ Chả nói sao cả, ông ấy không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần đừng đánh tàn phế là được.”
Vân Lang thở dài: “ Dù sao ngươi còn có người mà trút giận, lão tử bị cữu mẫu ngươi ức hiếp, không biết phải đánh ai đây.”