Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 74 - Q1 - Chương 074: Tự Đâm Đầu Vào Hố.

Q1 - Chương 074: Tự đâm đầu vào hố. Q1 - Chương 074: Tự đâm đầu vào hố.

Hoắc Khứ Bệnh xúi bẩy:” Ngươi có thể đánh Bình Dương hầu Tào Tương, đó là nhi tử duy nhất của cữu mẫu ta.”

Trường Bình có nhi tử à, quá tốt, Vân Lang sáng mắt:” Ta đánh hắn có được không?”

“ Có gì không được, tên đó giống ta, từ nhỏ hay bệnh, chỉ khác ta lớn lên khỏe rồi, còn hắn bệnh tới biển cạn đá mòn, đoán chừng ngươi đấm một phát là chết ngay.” Hoắc Khứ Bệnh tỉnh queo nói:

“ Thôi bỏ đi.” Vân Lang hậm hực, đến lúc đó y cũng đền mạng thì còn ý nghĩa gì, với lại y không hứng thú bắt nạt kẻ yếu:

“ Con bà nó chứ, chúng ta còn nhỏ quá, chẳng có chút năng lực gì hết, đợi lớn lên vậy.” Năng lực học tập của Hoắc Khứ Bệnh rất mạnh, nhất là học mấy câu chửi từ Vân Lang:

“ Ngươi đợi ta một chút, ta viết cái này, nhờ ngươi mang về cho cữu mẫu ngươi.” Vân Lang rửa mặt cho tỉnh táo rồi bảo Sửu Dung chuẩn bị thẻ trúc vào bút mực cho mình:

Lâu xa là một loại công cụ gieo hạt, chính vì có nó mà lúa mạch, cao lương, cốc, kê mới được trồng ngay hàng thẳng lối, chứ không phải là trồng bừa thành cả mảng.

Cách trồng này tất nhiên là có nhiều lợi ích, thông gió, khoảng cách giữa các cây đều đặt, đủ không gian cho cây tròng phát triển.

Sự xuất hiện của lâu xa có tác dụng giảm bớt cường độ canh tác của nông dân, có tác dụng tích cực trong việc nâng cao sản lượng của cây trồng.

Vì trình bày một đoạn đơn giản như thế mà Vân Lang tốn tới bảy tám cân thẻ sách, tính thêm cả ghi chú về cấu tạo và phương thức sử dụng lâu xa thì phải tới năm mươi cân.

“ Ngươi viết cái này làm gì?” Hoắc Khứ Bệnh đặt thẻ sách xuống, tuy nói thế vẫn phải thừa nhận Vân Lang viết rất dễ hiểu, không như đống sách làm hắn đau đầu:

“ Nhờ ngươi mang về cho cữu mẫu ngươi, xin cữu mẫu ngươi, nể mặt thứ này mà bỏ qua cho Trác thị.”

Tối hôm đó Hoắc Khứ Bệnh lại mò sang Vân gia ăn chực, nói thế cũng không đúng, về cơ bản từ ngày Vân Lang chuyển tới nơi này thì ngày ngày hắn trèo tường qua ăn rất đúng giờ, ăn xong phủi đít ra về.

Ít nhất lần này Hoắc Khứ Bệnh mang về tin tức tốt, Trường Bình rất hài lòng với biểu hiện của y nên cơ bản tha cho Trác thị rồi.

Vân Lang thở phào, nghe nói Trác Cơ quỳ tới ngất đi mà không được Trường Bình gặp, hi vọng sau chuyện này nàng nhìn ra bản chất của Tư Mã Tương Như, đừng để vẻ đẹp mã với vài bài thơ nát của hắn lừa:” Này lần trước ta nhờ cữu mẫu ngươi giúp ta kiếm mảnh đất dưới Ly Sơn, chỗ gần nước, ta muốn thí nghiệm nông cụ mới ở đó, ngươi có thấy cữu mẫu ngươi nói gì không?”

“ Sao cứ nhất định là Thượng Lâm Uyển.” Hoắc Khứ Bệnh có chút nghi hoặc, chưa tới mức nghi ngờ, chỉ là Vân Lang mấy lần nói tới mảnh đất đó khiến hắn thấy lạ:

Vân Lang giang tay:” Ngươi xem, ta không thân không thích, chỉ dám xin đất bệ hạ, chứ nếu là mảnh đất tốt ở chỗ khác, thừa tướng, đại tướng gì đó trông vừa mắt có giữ nổi không, đừng nói đất, đến mạng cũng khó.”

Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai Vân Lang: “ Chủ ý hay, đợi ta lập được quân công, chúng ta cùng làm trang viên ở Thượng Lâm Uyển, dưới Ly Sơn, bên Vị Thủy, đúng là mảnh đất tốt, ta cũng chán cái thành Dương Lăng này lắm rồi.”

“ Thuận tiện nói với cữu mẫu ngươi, công cụ cho xưởng đậu hũ đã xong rồi, cứ làm theo hướng dẫn là không có vấn đề, cùng lắm là hỏng vài lần thôi. Còn chuyện cổ phần thì thôi, chuyển thành tiền mặt cho ta, ta chỉ muốn đi làm ruộng. Đang lúc mùa thu cỏ khô, vừa vặn phóng hỏa đốt núi, lấy tro làm màu đất, năm sau không lỡ nông vụ.”

“ Tươi tỉnh lên một chút đi, ngươi tự chuốc lấy thôi, còn hậm hực cái gì. Cái tên Tư Mã Tương Như kia lấy cày Nguyên Sóc dâng lên Tiết Trạch giành công. Tiết Trạch nghe nói là chuyện do cữu mẫu ta xử trí thì rút lui, chuyện vốn chẳng có gì, cữu mẫu ta chỉ muốn răn đe Trác thị một chút để sau này làm việc cho cẩn thận. Vậy mà ngươi lại đột nhiên ở đâu nhảy vào, đến cữu mẫu ta cũng bất ngờ ... Ha ha ha, ngươi không biết cữu mẫu bỗng nhiên nhận được cái lâu xa gì đó của ngươi cười tới mức nào.” Hoắc Khứ Bệnh háy mắt: “ Còn nói không thích sương phụ Trác thị nữa thôi, ta thấy với ơn nghĩa của ngươi với Trác thị, nàng ta nên lấy thân báo đáp rồi.”

“ Bớt nói linh tinh đi.” Vân Lang hừ một tiếng, y cũng không ngờ chuyện lại là như thế, mình quá hấp tấp, nói cho cùng người ta thân phận cao chơi đùa được không coi ra gì, ở dưới ai biết thế nào, còn không sợ chết thôi:

“ Đừng giận nữa, dù sao đã chứng tỏ lão tử chọn bằng hữu cũng không sai, cữu mẫu ta cũng gửi thư cho bệ hạ hỏi chuyện giúp ngươi rồi. Thế nhưng có thành hay không thì cữu mẫu ta cũng không nói trước được, tâm tư của bệ hạ rất khó đoán.” Hoắc Khứ Bệnh nói nhỏ:” Những người cho rằng hiểu bệ hạ đều chết hết, hôm qua đại nhi tử của Điền Phẫn gặp xui xẻo, bị cách trừ mất tước vị, cho nên chẳng nói trước được gì đâu.”

Vân Lang gật đầu, trong lòng y rất sốt ruột, lo lắng bệnh của Thái Tể sẽ tái phát, lần này y đi đã quá lâu, nhưng y chẳng thể làm gì khác ngoài bị động chờ đợi.

Ngày hôm sau, sức khỏe vẫn hư nhược, Vân Lang miễn cưỡng húp một bát cháo nằm xuống nghỉ ngơi, đầu như nồi nước sôi, vẫn nhắm mắt đem mọi hành vi của mình từ lúc tới Dương Lăng xét lại một lần.

Cơ bản là không có sơ hở gì, trừ tên vương bát đản Hoài An vương thích nghiên cứu đậu hũ hại y bị vạ lây, còn không có vấn đề.

Vân thị đất Thái chỉ là một đoạn điển cố trên sử sách, cả Bình Tẩu bác học còn chẳng biết rõ nó ở thời đại nào, Trường Bình đi điều tra cũng không có kết quả.

Cái thân thể thiếu niên này mang tới cho y nhiều lợi ích, nếu y là người trưởng thành rồi, với tính cẩn thận của Trường Bình, nàng sẽ tiếp tục đào sâu thêm.

Trường Bình cũng nghĩ tới vấn đề của Vân Lang.

Thiếu niên này bất kể từ ăn nói, hành vi, lễ nghi, học thức đều chứng minh y không phải xuất thân bình dân, muốn dạy ra được một người an hiểu bách nghệ như thế, thì phải có người thầy bác học.

Thế nhưng vì loạn ở nước Trung Sơn, nơi đó đã thành đống đổ nát, có Vân thị như vậy tồn tại không, chẳng truy ra được dầu vết.

Nàng biết trong danh sơn đại hà còn có rất nhiều ẩn sĩ vô danh, Đại Hán dù nắm cả thiên hạ cũng không dám đắc tội với bọn họ, năm xưa Cao tổ muốn phế thái tử lập con thứ, bất chấp triều thần phản đối quyết liệt, thậm chí cả Trương Lương khuyên can còn không được phải lấy lý do ốm từ chức. Vậy mà chỉ cần Thương Sơn Tứ Hạo xuất sơn, ngay tức thì định đoạt địa vị hoàng trữ của thái tử Lưu Doanh, tới giờ hoàng thất Đại Hán vẫn còn ký ức sâu sắc.

Bởi thế Trường Bình nhiều lần thăm dò Vân Lang, không rõ đứng sau lưng y là vị kỳ nhân nào.

Nàng không hoài nghi Vân Lang là người của Hoài Nam vương, chỉ cần nhìn thứ y hiến lên, còn nói y là người của Hoài Nam vương thì thành trò cười.

Nếu Hoài Nam vương có cày Nguyên Sóc và lâu xa, hắn sớm nổi danh thiên hạ, được bách tính xưng là hiền vương rồi.

Vân Lang muốn đất đai của Thượng Lâm Uyển, nàng viết thư hỏi hoàng đế liền bị từ chối, đến khi nàng giải thích cần thiết lập nông trang ti nông tự trong cấm uyển, tránh những thứ Vân Lang làm bị tiết lộ ra ngoài, hoàng đế mới miễn cưỡng đồng ý. Ý định chia ra ba nghìn mẫu đất dưới Ly Sơn, sát Vị Thủy, còn dùng chuyên môn thử nghiệm những thứ mà Trương Khiên có được từ Tây Vực.

Bình Luận (0)
Comment