“ Hai nghìn vạn tiền, đó là giá ba mươi khoảnh đất hoang đó.” Trường Bình nhìn thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt hồi lâu mới nói nguyên văn lời hoàng đế:
“ Nói như thế, nông trang chẳng những phải miễn phí trồng trọt cho triều đình, còn phải dùng giá cả gấp mười lần giá ruộng tốt ở Quan Trung để mua đất hoang? Sao bệ hạ không từ chối luôn?” Vân Lang cố giữ giọng bình tĩnh nói:
Trường Bình điềm nhiên đáp: “ Đây là ân điển của bệ hạ vì ngươi là Vũ Lâm lang rồi, mặc dù cái giá do bệ hạ thuận miệng nói ra, nói xong chính bệ hạ cũng bật cười. Nhưng, vua không nói chơi, nếu ngươi thực sự có hai bỏ ra chừng đó tiền, mảnh đất đó là của ngươi, không ai dám đụng chạm tới, dù cả hoàng tộc.”
Vân Lang nắm chặt hai tay gân xanh nổi lên, run run, khuôn mặt vẫn bình thường, ép người ta cũng không thể ép thế này, giở giọng ăn cướp mà coi là ban ơn, chỉ có hoàng gia thôi, giờ tính hết nhà cửa y chưa có nổi năm mươi vạn tiền:” Tiểu tử … có thể nợ không?”
“ Ha ha ha ...” Trường Bình cười run rẩy, ngả cả ra giường cười, bầu ngực rung rinh vô cùng thu hút, tay chỉ Vân Lang mãi không nói ra lời:” Nợ tiền bệ hạ? Ngươi là người đầu tiên của quốc triều.”
Vân Lang không thấy chuyện này có gì đáng cười hết, vả lại bọn họ còn chẳng lo y quịt, với mảnh đất đó trong tay, y tự tin có thể mau chóng kiếm lại đủ tiền trong thời sản xuất lạc hậu tới thê thảm này:” Vậy tức là không thể nợ sao?”
“ Ngươi đừng nói nữa, bản cung cười chết mất.” Trường Bình mãi mới nín được cười, xua tay:” Nếu ngươi không có tiền, trong tay có đồ tốt muốn bán, có thể trực tiếp tìm bản cung, thế nào cũng giúp ngươi bán được giá tốt. Thời gian không gấp, bệ hạ hứa rồi, chỉ cần ngươi có đủ tiền thì lập tức bán đất cho ngươi.”
Bán giá tốt? Nếu không phải trước mắt là Trường Bình thì Vân Lang dựng dậy chửi rồi.
Vân Lang thở dài, hoàng gia đúng là hoàng gia, không ép cạn giá trị một người, sẽ không chịu thả mồi.
“ Bệ hạ đã nói rồi, bây giờ cho dù ngươi không muốn mua cũng không được.” Hoắc Khứ Bệnh mang tới một cái rương không lớn, bên trong đặt mười mấy đĩnh vàng đủ các màu khác nhau, đó là toàn bộ tài sản của hắn, trong đó còn có bảy tám cái hồ lô vàng cầu phúc, chắc là quà sinh nhật thu được hàng năm:
“ Ở Đại Hán mua bán thứ gì kiếm lợi nhất?” Vân Lang trả lại rương cho Hoắc Khứ Bệnh, y rất thiếu tiền, nhưng chút tiền này không đủ:
“ Đông Hải có cái lợi muối, một vốn mười lợi.”
Vân Lang lắc đầu:” Không chơi, vẻn vẹn lợi gấp mười mà mạo hiểm cái đầu không lãi.”
“ Sóc Phương có bò dê khắp sơn cốc, Hung Nô không biết mua bán, thường một thanh thiên đao đổi được một hai con bò, chỉ cần chịu khó đi đường xa là lợi trăm lần.”
Vân Lang vẫn lắc đầu:” Làm ăn với Hung Nô không khác gì làm ăn với cướp, khả năng bị giết còn cao hơn thành công trăm lần, không thể.”
“ Nghe nói có người tới quận Huyền Thố bắt nô, nếu gặp được Phù Dư nô nhan sắc một chút, lợi gấp nghìn lần.” Hoắc Khứ Bệnh lại đưa ra một kiến nghị khác:
Vân Lang chống cằm suy tư, chẳng hi vọng gì Hoắc Khứ Bệnh có thể cho một đáp án tốt.
“ Chẳng lẽ có cách kiếm tiền tốt hơn à?” Hoắc Khứ Bệnh rất không phục:
Tiền! Tiền! Tiền, đúng là kẻ thù kiếp trước quay lại dày vò mình mà, Vân Lang không ngờ mình đã hoàn thành phần khó nhất rồi, vậy mà cái thứ đáng ghét đó lần nữa nhảy ra cản đường. Vân Lang nằm trên giường đấm đầu lăn lộn như trẻ con ăn vạ một lúc đột nhiên ngồi bật dậy la lên: “ Nghĩ ra rồi, có một thứ gọi là xổ số, ta giải thích cho ngươi nghe nhé …”
Ai ngờ Vân Lang chỉ mới nói được một nửa, Hoắc Khứ Bệnh đã nhảy tới ấn y xuống đất, hai tay bóp cổ, rống lên:” Lấy lợi ra dụ, vơ vét tiền tài của bách tính, đây là chuyện điên cuồng, lưu độc thiên hạ, ngươi phải lập tức quên ngay chuyện này đi, nghe rõ chưa?”
“ Buông, buông ra ... không thở …” Vân Lang không hiểu sao hắn phản ứng cực đoan như thế, bị bóp cổ khó thở, gạt tay hắn ra, ho khù khụ:” Ta mà nói với bệ hạ, thế nào cũng được tiếp nhận.”
“ Không được!” Hoắc Khứ Bệnh lần nữa bóp cổ Vân Lang, cứ như làm thế khiến y quên đi được, giọng nửa nài nỉ nửa đe dọa: “ Ngươi cần tiền thì chúng ta cùng nghĩ cách, biện pháp này tuyệt đối không được dùng, nếu không thành thiên cổ nịnh thần, tương lai chúng ta phải lập công dựng nghiệp, không thể để tiếng xấu ngàn đời, con cháu cũng không ngẩng đầu lên được.”
Suy nghĩ một lúc, Vân Lang cũng không dám đem cái cách này ra truyền bá ở thế giới mà kinh tế hoàn toàn dựa vào nông canh, thế nào cũng có người chết ... Khả năng còn rất nhiều người chết.
“ Sau này không được nghĩ ra biện pháp biến thái như thế nữa.”
Vân Lang bực tức ôm cổ họng, đang ốm một trận lại còn bị tên khốn kiếp này làm mất nửa cái mạng, bực tức không chỗ phát tiết:” Các ngươi không cho ta tiền, ta đem bán cách này cho thương nhân.”
Hoắc Khứ Bệnh nhảy dựng lên: “ Ngươi định uy hiếp.”
Vân Lang sôi máu rống trả:” Con bà nó là các ngươi ép ta, đất hoang mà giá gấp mười đất ruộng ...”
Hoắc Khứ Bệnh bịt ngay mồm Vân Lang lại:” Được rồi, được rồi, huynh đệ biết thời gian qua ngươi chịu nhiều ấm ức, nói cho ngươi biết, nên quen dần đi, mọi người đều sống vậy cả, không ai hơn ai. Đổi cách khác, đổi cách khác, cùng lắm thì chúng ta lên trận kiếm quân công, quân công rất đáng tiền.”
Không chơi ngu mà nghe hắn, mạng mất rồi còn nghĩa lý gì, cái thời đại một trận ốm nhỏ còn có thể chết, chỉ bọn teo não mới thích ra trận, chẳng may xước tí da rồi nhiễm trùng không phải ngu à? Nghĩ vỡ đầu không có cách giải quyết, Vân Lang ra lan can hướng lên trời rống lên:” Vì sao lão tử nghèo như thế!?”
Bữa cơm hôm đó Vân Lang thương tâm bê một bát cơm cao lương lên ăn, cao lương đỏ nấu cơm ăn rát cổ họng, giờ thức ăn chỉ có rau dại, chẳng những đắng mà còn nhai rất lâu mới nuốt được, mấy miếng thịt khô bị thái mỏng như tờ giấy, gần như trong suốt, đưa lưỡi liếm một cái tan ngay.
Ở đời sau đoán chừng con lợn nào sang một chút nó chẳng thèm ăn cái của nợ này.
Từ sau khi Vân Lang đứng trên lầu hai rống một câu " Vì sao lão tử nghèo như thế!?", Lương Ông và Sửu Dung không chuẩn bị món gì ngon nữa, Vân Lang còn có cơm cao lương mà ăn, bốn người bọn họ ăn cơm kê đen xì.
Lương Ông đơn thuần cho rằng, tiểu lang sở dĩ nghèo, là do bốn người họ, phải nuôi bốn cái miệng ăn, sau chuyện lần trước Lương Ông mới biết chủ nhân phải đóng thuế cho bọn họ nữa, bọn họ vô dụng không làm được gì thì phải thắt lưng buộc bụng.
Hơn nữa tiền tài trong nhà còn phải dùng để mua đất, chỉ cần có đất của riêng mình, sẽ vĩnh viễn không bị đói.
Vì tương lai no đủ, bây giờ chịu khổ chút không là gì.
Hoắc Khứ Bệnh vì an ủi Vân Lang đã tẩu hỏa nhập ma, thoáng cái đánh hết bay bát cơm cao lương, sau đó ăn hết đĩa rau mà Vân Lang không thèm đụng đến:” Vẫn ngon hơn cơm trong quân.”
Vân Lang ăn chầm chậm cuối cùng cũng hết bát cơm, nhìn trong bát còn lại vài hạt, vẫn héo hon vì tiền: “ Nếu như ta làm ra một loại quân lương mới, cữu cữu ngươi có bỏ tiền mua không?”
“ Không cần, tướng sĩ xuất chinh mang theo một trăm năm mươi cân gạo rang chín, thịt khô ba cân, rau tương ba cân, đủ dùng một tháng, kỵ binh thì gấp đôi.”
“ Vậy mà đủ no à?”
“ Rừng núi có chim thú để săn, có rau để hái, sông có cá để bắt.”
“ Các ngươi đi đánh trận hay đi cắm trại vậy?” Vân Lang giận cá chém thớt, hiện y đang thời kỳ mẫn cảm, không chịu được ai khấm khá hơn mình, dù chỉ một chút:
Biết Vân Lang đói tiền phát điên, Hoắc Khứ Bệnh không chấp:” Tất nhiên là tác chiến, ngươi đừng nhòm ngó quân ngũ nữa, trong quân mọi thứ đều thành lệ, quy định vô cùng nghiêm ngặt, không phải tùy tiện sửa đổi như vậy đâu.”