Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 76 - Q1 - Chương 076: Trở Về Rừng Núi.

Q1 - Chương 076: Trở về rừng núi. Q1 - Chương 076: Trở về rừng núi.

Vân Lang nằm vật ra sàn nhìn tịch dương bên ngoài, nửa ngày không thèm cử động lấy một cái, như xác chết.

Hoắc Khứ Bệnh đau đầu bóp trán, rất sợ Vân Lang lên cơn nghĩ ra cách kiếm tiền điên khùng nào đó giông cái thứ “sổ xố” hôm nọ thì hậu họa vô cùng: “ Kỳ thực không cần nóng vội như vậy, ta thấy cữu mẫu ta rất tán thưởng ngươi đấy, tuy trước mặt ngươi không nói gì, nhưng về nhà khen với cữu cữu, nói ngươi là quốc sĩ. Cho nên ngươi chỉ cần kiên nhẫn đợi, cữu mẫu ta biết ngươi thua thiệt, sớm muộn gì cũng giải quyết giúp ngươi, thậm chí còn không cần ngươi bỏ tiền.”

Vân Lang lắc đầu ngay: “ Không chơi, ngươi không biết trên đời này thứ đắt nhất không? Chính là thứ không lấy tiền, nợ cái đó còn khó trả hơn.”

Hoắc Khứ Bệnh tuy thông tuệ, nhưng vẫn còn ít tuổi, không hiểu ý Vân Lang, thấy mình nói nhiều vậy mà y nghe không lọt, định bỏ đi.

Vân Lang kéo hắn lại: “ Này, giúp ta kiếm con ngựa tốt, ta cần đi một chuyến.”

Hoắc Khứ Bệnh cảnh giác:” Đi đâu?”

“ Làm mã tặc kiếm tiền.”

“ Cút.”

Tuy miệng chửi, hôm sau Hoắc Khứ Bệnh vẫn dẫn tới một con ngựa cái đen xì, Vân Lang có thể làm gì chứ tuyệt đối không làm mã tặc.

“ Con này lành tính.”

Vân Lang cưỡi lên đi vài vòng quanh phố, đúng là con ngựa rất lành, con bà nó lành quá mức ấy chứ, trông thứ này hùng dũng đẹp đẽ là thế, thoáng nhìn còn tưởng là thiên mã hạ phàm, vậy mà căn bản là nó không chạy, dù quất roi nó cũng không chạy, đầu lúc nào cũng ngẩng cao, bước chân thong thả như quý tộc.

Biết bị Hoắc Khứ Bệnh chơi xỏ, Vân Lang vẫn nhận con ngựa, thậm chí y còn chẳng có ý trả lại, quyết định sau này bất kỳ thứ gì mượn của hầu phủ cũng không trả lại nữa.

“ Tiểu lang, đây là ngựa du xuân chuyên dùng cho nữ tử, từ nhỏ bị dùng thừng buộc móng, chỉ có thể đi, nếu chạy sẽ vấp chân ngã, thế là dần dần nó không biết chạy nữa.” Lương Ông hết sức yêu thích tắm rửa cho con ngựa đầu tiên trong nhà:

Sửu Dung và Tiểu Trùng nghe nói đây là con ngựa cho nữ tử cưỡi thì cứ đứng bên háo hức muốn cưỡi thử.

Vân Lang trở về phòng chuẩn bị hành lý về Ly Sơn, mấy ngày qua nhờ Sửu Dung đi chợ, những thứ thiếu thốn trong núi đều được y chất đầy cái ba lô da hươu.

Thực ra cũng chẳng có gì chuẩn bị, vật tư trong núi còn phong phú hơn ở Dương Lăng ấp.

Một ít thuốc cao dán, vài loại bánh, hai bầu rượu đựng trong túi da, gia vị, vải gai đã được Sửu Dung dùng chày gỗ đập ba ngày rất mềm, hai chiếc áo thâm, hai cái mũ, còn có hai túi gạo nhỏ treo bên cổ ngựa.

Tiền bạc trong nhà thì Vân Lang đã nhờ Hoắc Khứ Bệnh đưa cả cho Trường Bình công chúa, coi như tiền đặt cọc.

Thu dọn xong xuôi, Vân Lang ngồi ban công tầng hai, nhìn Tiểu Trùng và Sửu Dung cưỡi ngựa trong sân, cái sân nhỏ, con ngựa chỉ đi loanh quanh vài bước, nhưng hai nàng đều rất vui, tiếng cười như chuông ngân đầy linh khí. Cảnh này Vân Lang thích nhìn, phải cười phải khóc như thế mới là người.

Y cũng nở nụ cười đầu tiên trong vài ngày qua.

“ Tiểu lang mai đi à?” Lương Ông đi lên tầng hai hỏi:

“ Ừ, mai ta vào Thượng Lâm Uyển, xem xem chọn trang viên ở chỗ nào cho thích hợp.”

“ Đúng đúng, phải xem cho kỹ, bao nhiêu là tiền như thế, không thể qua loa.”

Vân Lang lấy từ trong ống tay áo ra một cái túi nhỏ đưa Lương Ông:” Trong này có một đĩnh vàng, hai đĩnh bạc tốt, dùng chi tiêu lúc khẩn cấp, còn tiền đồng trong rương, Sửu Dung cầm chìa khóa. Ta không có nhà, các ngươi không được tùy tiện ra ngoài. Hoắc Khứ Bệnh cũng thường tới, ở nhà có chuyện gì không giải quyết được thì nhờ hắn, hắn sẽ ra mặt cho các ngươi, có điều chú ý không được hắn ở riêng với Tiểu Trùng.”

Lương Ông nhận lấy túi tiền, quỳ xuống lạy:” Tiểu lang cứ yên tâm, lão nô sẽ trông nhà thật tốt, đợi người về.”

“ Sửu Dung tỷ tỷ, tới muội, tới muội.” Tiểu Trùng rối rít vẫy tay, giọng nói còn mang chút trẻ con vọng lên tầng hai:

Vân Lang "ừ" một tiếng tiếp tục chống cằm mìm cười nhìn hai tiểu cô nương đang chơi đùa trong sân, lúc này y mới nhận ra cả hai còn nhỏ lắm, chỉ là trẻ con thôi.

Ở cái thời đại đã biết ăn đồ chín, còn người thì bị ép chín, nữ tử mười hai mười ba tuổi là có thể gả đi, nam tử mười ba mười bốn đã thê thê thiếp thiếp.

Cảnh tiểu trượng phu kéo tiểu thê tử chạy khắp đường nhiều không kể siết, nhìn bọn họ dùng khẩu khí người trưởng thành nói chuyện, làm việc, Vân Lang thấy hết sức buồn cười.

Thế nhưng họ vô cùng nghiêm túc, vì đó là cuộc sống của họ, vận mệnh của họ.

Vân Lang chỉ là con bướm vỗ cánh ngoài bức tranh, cho dù đôi cánh đó vỗ thế nào, cuộc sống của con người, chim chóc, muông thú trong đó chẳng hề bị quấy nhiễu.

Mặc áo choàng đỏ của Vũ Lâm lang thì nên thúc ngựa phi nước kiệu, đó chẳng phải vì ngông nghênh, mà chỉ có thế áo choàng mới bay lên, mới thể hiện được cái uy phong cái thần dũng của Vũ Lâm quân.

Ngựa du xuân tất nhiên chẳng chạy được, thế nên áo choàng của Vân Lang ủ rũ phủ lên người.

Trên đường làm gì có Vũ Lâm kỵ nào lại không phóng ngựa mù mịt bụi, cho nên Vân Lang điềm đạm đi đường trở thành cảnh tượng vô cùng chướng mắt.

Một con ngựa màu mận chín đi qua bên cạnh Vân Lang dựng vó hí dài rồi thình lình tăng tốc, bụi mù phủ kín người y, đợi khi con ngựa du xuân nhổ bụi trong mồm ra thì tên kỵ sĩ khốn kiếp kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vân Lang quay đầu lại nhìn, phía sau toàn là Vũ Lâm kỵ, nhìn kiểu dáng thì là tiểu tốt, khải giáp không đẹp bằng của Vân Lang.

Vũ Lâm quân cực kỳ coi trọng tôn ti trên dưới, Vân Lang ở phía trước không muốn đi nhanh, bọn họ chỉ đành lẽo đẽo theo sau.

Ngựa du xuân là loại ngựa đẹp nhất trong số những con ngựa, tráng kiện béo tốt, lại thêm được Sửu Dung và Tiểu Trùng chải lông cẩn thận, vô cùng uy nghi, kỵ sĩ trên ngựa lại tuấn tú bất phàm, nhìn cũng biết xuất thân phú quý, đám Vũ Lâm quân tuy có bất mãn nhưng không dám quấy nhiễu.

Chỉ là vừa rồi bị một tên quân tốt của Bắc quân vượt qua, khiến cho một kẻ nóng tính không chịu được, kẹp bụng ngựa cho nó hí lên tục, Vũ Lâm quân bọn họ thuộc nam quân, xưa nay không ưa gì đám bắc quân.

Vân Lang nghe có người ở sau "bấm còi" thì cười nói: “ Có công vụ khẩn cấp thì xéo đi, không thì đi cùng ta cho đỡ buồn.”

Một Vũ Lâm kỵ tuổi chừng trên hai mươi thúc ngựa đi tới, thế đã là người nhiều tuổi nhất trong quân, lễ phép chắp tay hỏi:” Không biết lang quân ở doanh nào, ti chức ở Vũ Lâm quân ba năm mà mới lần đầu thấy.”

Vân Lang lấy ấn tín ném ra:” Ta tên Vân Lang, vừa nhập quân chưa lâu, ngươi thấy lạ cũng là thường.”

Vũ Lâm kỵ kia xem xong ấn tín cung kính trả lại:” Tôn Xung bái kiến lang quan.”

“ Ta chưa báo danh, còn chưa chính thức nhậm chức, Tôn huynh khách khí rồi.”

“ Chưa báo danh đã làm quan tới Vũ Lâm lang, lang quân thật may mắn.”

Nghe giọng hắn rất ghen tỵ, Vân Lang cười lớn:” Nhờ ơn Trường Bình công chúa, nếu không Vân mỗ còn không có tư cách gia nhập Vũ Lâm quân.”

Tôn Xung tức thì ưỡn thẳng lưng lên, gật đầu:” Nếu lang quan đã thích đi thong thả ngắm cảnh, bọn ti thức không quấy rầy nữa, sau này gặp lại trong quân doanh.”

Nói xong chắp tay một cái, dẫn đám Vũ Lân kỵ tăng tốc phi nước kiệu bỏ đi để lại đống bụi đất mịt mù.

Bình Luận (0)
Comment