Lần này Vân Lang đã có chuẩn bị, khi bụi đất vừa cuốn lên là y dùng áo choàng che mặt, tới khi bụi lắng xuống mới thản nhiên giũ áo, đi tiếp.
Đây là mục đích mà Vân Lang muốn đạt được, không cần thiết thân cận với họ, Vũ Lâm quân là đội quân vô cùng non trẻ, thậm chí không có lão binh, lại ỷ mình là thân binh của hoàng đế, kiêu ngạo háo thắng, loại quân đội này một khi ra trận sẽ tử thương sẽ vô cùng thảm trọng, chẳng may thành bằng hữu, sau này chỉ thêm thương tâm.
Nói rõ mình dựa vào Trường Bình công chúa mới vào được Vũ Lâm quân, một là khiến những người phải trải qua rèn luyện gian nan mới thành Vũ Lâm kỵ cảm thấy tâm lý cân bằng hơn.
Hai là thanh danh con ông cháu cha truyền đi sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, đồng thời được một bộ phận lý giải, ví dụ như Tôn Xung, Vân Lang chỉ là kẻ không bản lĩnh, mới đầu tuy có chút tiên cơ chức vị cao hơn, nhưng không uy hiếp tới người muốn tòng quân kiếm chiến công để vinh diệu tổ tiên như bọn họ.
Bằng vào dáng vẻ cưỡi ngựa du xuân của y thì ai cho lên chiến trường.
Có cái danh của Trường Bình công chúa, dù là Công Tôn Ngao cũng không dám làm quá với y, cùng lắm là không thèm nhìn mặt, vừa vặn là cách thức tồn tại mà Vân Lang thích nhất.
Không khí oi ả mùa hè đã hoàn toàn tan biến, sáng nay trời nổi gió to rồi trút một trận mưa xuống, cơn mưa tới mau đi cũng mau, may tan mưa tạnh, bầu trời như cái mâm ngọc được gột rửa, xanh ngắt.
Bên đường có con ếch nhỏ ngồi trên chiếc lá lớn nổi trên bờ kênh, thấy ngựa đi qua nhảy tõm xuống nước, tạo nên gợn sóng lăn tăn, từng làn gió từ đồng ruộng bao la thôi qua, mang mùi lương thực chín.
Thời gian qua ở trong thành, tâm trạng chưa lúc nào thoải mái như bây giờ.
Trời đất bao la làm tâm hồn con người trở nên rộng mở.
Lúa mạch ở Quan Trung tới tháng năm đã chín rục, vì thế đồng ruộng giống như người bị chốc đầu.
Chỗ không có tóc là ruộng đã được thu hoạch, chưa được thu hoạch là ruộng kê, còn cốc thì đang được thu hoạch, bông cốc nặng rĩu kéo lê dưới đất, làm người ta nhìn mà hoan hỉ.
Lần này Vân Lang không xuống ruộng hái bông ăn, vì có mấy cung nô lực lưỡng cầm gậy canh bên ruộng, mắt mở to, cảnh giác nhìn người qua đường, đề phòng họ vào ruộng trộm cốc, chủ yếu là đề phòng dã nhân ở trên núi xuống gặt trộm lúa chín.
Lúc nông vụ bận rộn, ngay cả thợ săn cũng không đi vào rừng, thêm vào áo choàng đỏ rực của Vân Lang có tác dụng xua thần đuổi quỷ, tóm lại là y không thấy một tên thợ săn nào.
Càng rời khỏi đường chính, dấu vết con người càng ít đi, rừng cây trở nên rậm rạp, khung cảnh nguyên sơ, con ngựa du xuân rất thông minh, đi vào nơi không rõ trong rừng là không chịu tiến lên nữa, mùi nước tiểu của dã thú dọa chết khiếp con vật hiền lành này.
Có điều loại ngựa này cũng rất nghe lời, khi Vân Lang nhảy xuống ngựa dắt nó đi, tuy rất sợ, nhưng chân nó bước vẫn vững vàng.
Người khác không nhận ra kỳ thực bên đường được Vân Lang xếp đá đánh dấu rồi, nên tìm đường không khó, đến hoàng hôn y đã nhìn thấy bóng Ly Sơn thấp thoáng đằng xa. Nhưng Vân Lang không trực tiếp lên núi mà tới căn nhà tranh đã giết chết ba tên thợ săn, tính ngủ lại đó một đêm, cẩn thận xác định xem có ai theo dõi không đã.
Mà chắc chắn là có rồi, dù Vân Lang không nhìn thấy.
Cái nhà gỗ từng có người chết đã bị các thợ săn vứt bỏ, không còn có thức ăn chuẩn bị sẵn nữa, tro trong bếp vì lâu ngày không dùng, hút ẩm đóng thành từng tảng.
Vân Lang dùng bảo kiếm chém một cành cây thành củi, chẳng mấy chốc có lửa bốc lên.
Chập tối, chim chóc kéo từng đàn về rừng, gió núi thổi lồng lộng, khi chỉ có một mình, Vân Lang thấy tự do tự tại, nướng thịt, uống trà, thong dong thoải mái.
Con ngựa du xuân càng lúc càng tỏ ra bất an, không đứng yên được nữa.
Vân Lang cũng kích động chỉ muốn hô to tên Đại Vương, y tin, chỉ cần mình vào rừng Đại Vương thế nào cũng sẽ thu được tin tức y đang tới, nó biết thì Thái Tể cũng sẽ biết, nhưng với tính cách cẩn trọng bao năm, ông ta sẽ theo dõi xem có ai bám đuôi không đã.
Cơm nước tất nhiên làm ba phần.
Khi con ngựa sợ hãi tới mức liên tục hí lên, chạy quanh Vân Lang thì bên ngoài có người nói: “ Dắt con ngựa ra, nếu không nó bị hổ dọa sợ ỉa đái bừa bãi ra đó còn ăn cơm làm sao?”
Nghe cái giọng âm u the thé đó cực kỳ khó chịu đó, Vân Lang thấy lòng ấm áp, vừa mới mở cửa đã bị Đại Vương nhào bổ vào người, may mà y đã đoán trước, đeo một cái mặt nạ gỗ, thoát kiếp bị nó liếm mặt.
Thái Tể nắm lấy dây cương kéo con ngựa sợ khiếp vía đi qua chỗ Đại Vương.
Đại Vương liếm mặt Vân Lang một hồi chẳng thấy có vị gì thì không vui, gầm gừ vài tiếng tỏ ra bất mãn. Vân Lang đành cởi mặt nạ cho nó liếm một phát rát cả mặt, Đại Vương thỏa mãn rồi liền chú ý tới cái chân lợn đang nướng, liền dùng đầu úi ủi Vân Lang thúc y mau mau đứng dậy làm thức ăn cho mình. Vân Lang đau hết cả lưng, đứng dậy tát Đại Vương một cái rồi đi lấy cái chân lợn được thui sẵn, ném cho nó.
Thái Tể quan sát Vân Lang một lượt, khuôn mặt già nua xấu xí kinh khủng không để lộ mấy sắc thái tình cảm:” Lại cao lên rồi, ngươi lấy đâu ra quân phục của Vũ Lâm kỵ vậy, còn là lang quan nữa.”
Vân Lang lấy ấn tín trong lòng ra:” Ngụy đế cấp.”
Thái Tể cầm lấy xem qua khinh bỉ nói:” Đây chính là yêu bài cung kỵ của Đại Tần ta, chỉ bỏ đi mỗi chỗ xuôn dây để đeo bên trên, vậy là thành ấn tín của chúng rồi. Lần này ra ngoài có thu hoạch gì không?”
“ Thu hoạch kha khá, quan trọng nhất là có tư cách mua đất gần hoàng lăng rồi, nhưng ngụy đế ra giá hai ngàn vạn.” Vân Lang nói luôn tin xấu:
Thái Tể thất kinh:” Nhiều thế thì làm sao? Mặc dù di vật hoàng lăng còn nhiều, song không thể bán, ngươi là đứa cô nhi, nếu lấy ra được chừng đó tiền, người ta sẽ nghi ... Đáng tiếc, ta sống trong thâm sơn quá lâu, xa lạ ngoài đời, không giúp được ngươi.”
“ Gia gia đừng lo, chí ít ngụy đế đã nói ra, không thể nuốt lời, phần khó nhất lo xong rồi, bây giờ để cháu từ từ kiếm tiền là được.” Vân Lang trước đó còn lo muốn rụng tóc vì tiền, giờ về tới “nhà” cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt, có điều nhìn mái đầu đã bạc thêm của Thái Tể, thở dài:” Gia gia lại tái phát bệnh rồi à?”
“ Ừ, dù sao cũng qua rồi, tại ngươi ở bên cạnh, gia gia thả lỏng nên lần trước mới bệnh nặng như thế. Giờ đã có tin vui lớn, ta chưa chịu ngã xuống đâu.” Kỳ thực chuyện mừng nhất với Thái Tể là Vân Lang trở về, có những lúc ông nghĩ tới tìm thái tể khác, chu kỳ bệnh tái phát đang ngày một rút ngắn, chứng tỏ thời gian còn lại rất ít. Lúc nãy Đại Vương hướng về phía này gầm gừ, còn chủ động tới cắn áo ông kéo đi, Thái Tể liền biết Vân Lang đã về, nước mắt thực sự rơi xuống:
“ Gia gia, sữa hươu phải uống hàng ngày đấy, khó uống cũng phải uống, không thể bỏ qua bữa nào, chúng ta còn phải xây dựng một trang viên lớn, sau đó biến nó thành nơi dân đông đúc, để Thủy hoàng đế từ ngoài trời về tới nhân gian, đó mới là bảo hộ lớn nhất với bệ hạ.”
“ Ngươi không ở nhà, ta lại bắt thêm vài con hươu nữa, giờ cả đàn đã có hai mươi ba con, sữa nhiều uống không hết.” Thái Tể đối phó qua loa với Vân Lang, quay về chủ đề chính:” Ngươi nói rất đúng, bọn ta trước kia chỉ đơn giản phòng hộ, có người tới là giết, mấy năm qua người chết ở đây ngày càng nhiều, thế nào cũng có người tỉnh táo nhìn ra vấn đề, giết người che dấu không phải kế lâu dài.”