Căn nhà gỗ đơn sơ lạc lỏng giữa rừng rậm bạt ngạt, cái bếp củi tí tách nổ đóa hoa lửa, ngoài kia thế giới hoang vu không hợp con người cư ngụ , bên trong lại là cảnh tượng ấm cúng của nhân gian. Ở cạnh Thái Tể xem như là lúc nhẹ nhõm nhất của Vân Lang, cầm bát cơm lên vừa ăn vừa trò chuyện, làm y tìm lại cảm giác khi ở bên bà Vân.
Chẳng cần biết mình nói cái gì, đúng hay không đúng, chẳng phải cố kỵ điều gì, kể cả là có bàn bạc nhau chuyện tham ô, bà Vân chỉ cùng Vân Lang thảo luận xem có khả thi hay không, mà không lấy đạo đức ra chỉ trích y.
Có lẽ nói tới đây nhiều người lên tiếng chỉ trích nhân phẩm của họ, tiếc rằng không phải lúc nào muốn làm người tốt cũng được.
Trời lớn đất lớn, chẳng lớn bằng chuyện giúp đám em nheo nhóc ăn no cái bụng, chuyện khác tính sau, cầm đồng tiền trong tay, mỗi lần Vân Lang chẳng thấy có chút nào bất an, chỉ thấy vui mừng. Cho khi nhìn thấy bà quỳ xuống dưới cây thánh giá xám hối cả đêm, Vân Lang mới đau lòng.
Y không đau lòng vì hành vi của mình, mà là không thể kiếm nhiều tiền hơn …
“ Khi con hổ đoạn hậu cho ngươi, phát hiện ra hai kẻ lai lịch không rõ ràng, có điều bọn họ cách ngươi rất xa, chỉ biết ngươi đi vào rừng, sau đó hổ đuổi chúng hoảng sợ chạy mất.” Thái Tể lo lắng nói:” Có kẻ nghi ngờ ngươi đấy.”
“ Là Trường Bình công chúa, nàng ấy luôn hoài nghi lai lịch của cháu, ngoài ra còn có Bình Tẩu môn hạ Âm Dương gia thuộc Trác thị, người này trí tuệ xâu xa khó dò, vậy lại ẩn mình trong nhà thương cổ, không hiểu vì cơ duyên hay có ý đồ gì khác. Đoán chừng theo dõi cháu là một trong hai người họ.” Vân Lang đặt bát cơm xuống, cười tự tin:” Không sao, chỉ cần họ không phát hiện gia gia, thế nào cháu cũng có cách lấp liếm.”
“ Vấn đề là lời nói dối thì rồi có ngày bị bại lộ.” Thái Tể cảnh cáo:
Vân Lang cũng biết thế, lai lịch của mình nói chung không cách nào làm kín kẽ, vấn đề là y gây chú ý quá sớm nên không có sự chuẩn bị tốt, thở dài:” Dù sao chỉ là hoài nghi, nếu cháu không gây bất lợi cho họ, sẽ không cần phải lo. Cháu về là để thăm gia gia và Đại Vương, thăm rồi, mai đi đo đạc đất đai ngay, xem rốt cuộc đặt trang viên ở đâu thì tốt, cháu muốn giải quyết việc này nhanh nhất có thể.”
“ Phải tránh lăng tẩm, cũng không được tổn hại tới gò đất, lần sau ngươi tới, gia gia dẫn ngươi đi vào hoàng lăng, để tiện xác nhận, cũng là để báo với bệ hạ ngươi thay ta làm thái tể, như thế mới là danh chính ngôn thuận thực sự.”
Vân Lang đoán ra điều này từ trước, đợi Thái Tể nói ra mới có thể hỏi:” Gia gia, vì sao chưa lấp kín mộ?”
Thái Tể trang trọng nói:” Đó là di chỉ của bệ hạ, nói người sẽ trở lại.”
Vân Lang vỗ đầu mình, ai ngờ là cái lý do ngớ ngẩn này, thống khổ rên lên: “ Gia gia tin sao?”
“ Tin chứ, Từ Phúc đã cho bệ hạ uống thuốc bất lão.”
Vân Lang thiếu điều nhảy dựng lên, hỏi liên hồi:” Cái gì? Từ Phúc, ông ta trở về sao? Không phải ông ta mang ba nghìn đồng nam đồng nữ ra biển tìm núi Bồng Lai không được, cho nên sợ tội mà không trở về nữa sao?”
Thái Tể hừ một tiếng: “ Hừ, thiên hạ thì biết cái gì, ông ta có về, đúng lúc đại táng bệ hạ, cho một viên thuốc bất lão vào miệng người.”
Vân Lang ngớ người, vì sao ông ta còn về, làm gì có núi Bồng Lai? Lúc đó Tần Thủy Hoàng tuy chết nhưng nước Tần vẫn vững mạnh, còn … à, ra là thế, phục, phục thật, Vân Lang tặc lưỡi liên hồi: “ Ra là thế, gia gia xem, người ta đúng là tấm gương cho bọn lừa đảo mà, về đúng lúc lắm, không lo phát hiện, lấy ra thuốc Trường sinh bất lão, cũng không sợ ai phát hiện ra đồ giả. Cao, cao thật đấy, sau đó ông ta hẳn là xõa tóc vào núi làm thần tiên, không rõ tung tích phải không?”
“ Không, ông ấy nói mình về muộn, khóc trước linh cữu của bệ hạ, rồi tuốt kiếm tự sát tại chỗ, trước khi chết nói sẽ quay trở lại, bệ hạ cũng sẽ trở lại.”
Vân Lang sững sờ, thế là thế nào? Chuyện chẳng hợp lý gì cả, chẳng lẽ Từ Phúc nhập vai quá, lừa người đến mức lừa luôn chính bản thân à?
Chỉ là người chết rồi, chẳng thể quay lại mà trả lời y.
“ Các huynh đệ cứ lần lượt bỏ đi, chỉ còn lại một mình ta, ta vốn đã mất niềm tin rồi, đã muốn vào lăng mộ, hạ đoạn long thạch xuống, vùi lấp tất cả, đoạn tuyệt hậu họa, coi như làm tròn phận sự cuối cùng.” Thái Tể hai mắt dập dờn dưới ánh lửa, đưa bàn tay khô gầy chỉ còn xương nắm tay trắng trẻo của Vân Lang: “ Nhưng ngươi xuất hiện, từ trên trời rơi xuống, toàn thân đã cháy đen mà vẫn còn sống, ta thiếu chút nữa cho rằng bệ hạ phục sinh, cho rằng người trở lại, tiếc là sau đó xác định không phải. Nhưng ngươi làm ta thêm tin tưởng, sẽ một ngày bệ hạ quay lại …”
Vân Lang ngây ra rồi cười khổ: “ Lúc đó nếu cháu nói một câu, trẫm đã về thì sao?”
“ Tất nhiên là sẽ phát tin cho toàn bộ người nước Tần còn đang ẩn trốn sơn lâm, phụ tổ ta đã đợi cả đời, ta đã đợi bao nhiêu năm như thế ...” Ánh mắt Thái Tể trở nên cuồng nhiệt như nhìn thấy Tần Thủy Hoàng trước mắt vậy:
Vân Lang tuyệt vọng ngã người xuống bộ lông mềm của Đại Vương, rên rỉ: “ Lỗ quá, lỗ quá, té ra có thể làm hoàng đế, kết quả thành người giữ mộ, đúng là sai một ly đi nghìn dặm.”
Đại Vương quay đầu sang thừa cơ liếm mặt Vân Lang một cái, y liền không khác gì bị cho một cái tát mạnh, nửa bên mặt mất luôn tri giác, điên lên chả nghĩ gì, há mồm cắn Đại Vương một phát mồm đầy lông, thế là người với hổ đánh nhau tưng bừng.
Thái Tể nghe tiếng đá đá huỳnh huỵch bên cạnh dần hồi tỉnh, nhìn Vân Lang và Đại Vương vật lộn đấm đá nhau bên bếp lửa thì cười, cười rất vui vẻ, cầm bát cơm không lên mà ăn ngon lành.
Cuộc nói chuyện tiếp theo đó rất phiền toái, Thái Tể rất cố gắng đem tộc Ẩn Tần kể với Vân Lang, còn Vân Lang cố gắng lảng tránh, chỉ chiếu cố cái lăng tẩm Tần Thủy Hoàng đã khiến y kiệt sức, che che dấu dấu, giờ thêm vào một đám ngốc chỉ muốn phản Hán phục Tần thì coi như mạt vận, Thái Tể không biết ngoài kia nhiều kẻ biến thái cỡ nào.
Khi trời sắp sáng, Thái Tể ôm chặt Vân Lang một cái rồi dẫn Đại Vương đi, Đại Vương ngậm áo ý đồ kéo Vân Lang theo, bị Thái Tể đá cho một phát, nó rầu rĩ nhìn Vân Lang oán trách lủi thủi đi theo Thái Tể, không quay đầu nhìn y nữa.
Bất kể chuyện gì cũng chẳng thể cản được mặt trời bay lên từ phía đông, Vân Lang đứng trên sườn núi cao nhìn mặt trời đỏ ối.
Cuộc đời mình thật thú vị.
Không biết ai hay vị thần nào ném y như một đống rác tới nơi này, gặp một người coi tuẫn táng trở thành mục tiêu tối cao của cuộc đời, còn ném lại cho y một cái lăng mộ to kinh hoàng, muốn y tiếp tục trông coi.
Vân Lang biết Thái Tể muốn làm gì, ông ta muốn chôn vùi bản thân trong hoàng lăng để lấy xương cốt mình uy hiếp, khiến Vân Lang coi hoàng lăng như lăng mộ của người thân, chứ không phải là bảo khố đầy kỳ trân dị bảo.
Đảo mộ tổ và đào kho tàng là hai khai niệm khác nhau, Thái Tể phát hiện điểm yếu trọng tình cảm của Vân Lang nên thoải mái họa hại y.
“ Con bà nó, làm người đừng nên có tính tốt nào hết, nếu không sẽ bị người ta lợi dụng.”
Vân Lang đối diện với cái lòng đỏ trứng gà đang ngày một lớn buông tiếng cảm thán, sau đó chuồn vào bóng râm, mặt trời Quan Trung vào tháng bảy không phải ai cũng chịu nổi.
Có điều trong chuyện xấu luôn có điều tốt xảy ra, giống như cổ phiếu khi chìm xuống đáy, thi thoảng nó nhích lên một cái, như zombie, cho người bi thương chút an ủi.
Con ngựa du xuân biết chạy rồi.
Nó bị nỗi sợ hãi bẩm sinh do Đại Vương gây ra vượt qua được chướng ngại tâm lý do con người tạo thành, nó lao như bay trên thảo nguyên, làm áo choàng đỏ của Vân Lang kéo căng bay phần phật trong gió. Đây vốn là cảnh rất oai hùng, tiếc là y ôm cổ ngựa kêu cha gọi mẹ.