Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 79 - Q1 - Chương 079: Chọn Đất Làm Nhà.

Q1 - Chương 079: Chọn đất làm nhà. Q1 - Chương 079: Chọn đất làm nhà.

Trác Mông quỳ một chân ấn trong bụi cỏ nhìn Vân Lang phóng ngựa phi nhanh trên thảo nguyên, thù hận rứt một miếng cỏ lớn, tay đặt lên trường cung trên lưng, đã định lắp tên, rốt cuộc nhịn được bỏ xuống.

Lần trước hắn bị Hoắc Khứ Bệnh dùng tiễn bắn xuyên đùi, hắn rất muốn bắn Vân Lang lại một phát, vì cái nỏ đó của Vân Lang, tên do Vân Lang đúc, thù hận đó hắn ghi lên người Vân Lang, còn Hoắc Khứ Bệnh thì hắn không dám, kể cả trong suy nghĩ.

Hắn không quên đại phu khi rút tên cho hắn liên tục nói, cố nhịn, nhịn chút nữa, sắp ra rồi, còn một cái gai nữa thôi, một cái nữa ...

Hắn bị dày vò suốt một canh giờ, may, vết thương không thối, nếu không phải cửa cả cái chân này.

Ý nghĩ muốn giết Vân Lang xuất hiện trong đầu hắn cả ngàn lần, nhưng nghĩ tới khuôn mặt có thể làm nước hóa thành băng của Bình Tẩu, lập tức bỏ ý nghĩ đó.

Khi Trác Mông nghiến răng thu trường cung lại thì trên một cái cây cách đó không xa cũng có một người thu cung.

Hắn nhận được hai mệnh lệnh, một là bảo vệ Vân Lang không xảy ra việc ngoài ý muốn, một cái khác là theo dõi xem Vân Lang làm gì.

Tối qua đột nhiên xuất hiện con hổ làm hắn hoảng sợ, nhưng hổ cắn cổ ngựa mà không ăn rồi biến mất thì hắn mới thấy lần đầu.

Điều đó khiến hắn cực kỳ lo lắng Vân Lang sẽ bị hổ ăn thịt, thiếu niên nhìn ở mặt nào cũng như con thỏ ngon lành ấy, không có khả năng thoát khỏi móng vuốt mãnh hổ.

Cho nên sáng nay Vân Lang đứng trên sườn núi la hét gì đó, không ai biết hắn vui mừng thế nào.

Công chúa điện hạ là người hiền hòa, đó là điều Đại Hán từ trên xuống dưới đều công nhận, Trường Bình hầu cũng là người đối đãi với người dưới rộng rãi, ai ai cũng biết.

Chỉ có những nô phó thân cận nhất với công chúa và hầu gia là hiểu ...

Trước khi tới đây, Lang Phúc đã đọc rất kỹ toàn bộ tin tức thu thập được về Vân Lang, bao gồm cả thói quen ăn ở cùng với vũ khí y sử dụng, điều hắn cần làm là bổ xung thêm tin tức này.

Đã lâu lắm rồi không bị phái đi làm nhiệm vụ này, khiến Lang Phúc vô cùng coi trọng.

Trác thị có lòng ám toán Vân Lang.

Vân Lang đo đạc đất đai cùng chế định bản đồ sông núi.

Đó là kết luận có được sau khi theo dõi Vân Lang suốt một ngày.

Còn về phần chuyện tối qua Vân Lang tạm thời thoát khỏi tầm mắt thì Lang Phúc cũng có kết luận, đó là Vân Lang tìm được nơi tụ cư lâm thời trong rừng của thợ săn.

Hắn thậm chí còn tìm được ba cỗ thi thể đã thối rữa ở ngoài căn nhà gỗ kia.

Trong đó có một cỗ thi thể bị châm sắt đâm vào đầu, rút ra kiểm tra giống hệt châm sắt trên người Vân Lang, một cỗ thi thể khác cũng có chiếc châm, vị trí không được chuẩn như cái đầu, rõ ràng đâm vào trong lúc hoảng hốt.

Thi thể thứ ba có vết thương lớn ở ngực, chỉ nhìn cái chùy thủ chôn cùng thi thể là hắn hiểu ngay chuyện gì.

Điều này khiến Lang Phúc càng thêm tán thưởng Vân Lang.

….. ….

Vân Lang cưỡi ngựa chạy trên hoang nguyên suốt hai ngày, lần đầu con ngựa du xuân nổi điên thì sợ, dần thì quen rồi, thậm chí còn thích thú, đến hổ y còn cưỡi rồi, cưỡi ngựa có là cái gì.

Khi tới một chỗ cỏ cây mọc rất thưa thớt, Vân Lang cười kỳ quái, nếu như hai nghìn năm qua địa hình nơi này không thay đổi quá lớn, dựa theo khoảng cách với ngọn đồi đất của hoàng lăng, mảnh đất dưới chân chính là nơi chôn tượng binh mã.

Đất nện không thích hợp cho cây cối sinh trưởng.

Vân Lang chuẩn bị dùng mảnh đất này làm nghĩa trang, y tin trải qua mấy đời nỗ lực tử vong chôn cất ở đây, nó sẽ thành nơi người khác không muốn đụng tới, dù sao thì đất nơi này rất dày, không lo ai đi đào sâu tới mười mấy mét, có tượng binh mã phía dưới, vừa vặn dùng làm thủ vệ linh hồn.

Bất tri bất giác một tấm bản đồ hình thành dưới ngòi bút của Vân Lang, nơi này là đồng ruộng, chỗ kia là sân phơi, nghĩa địa, cùng với trang viên cùng với chín tòa lầu các, tất cả đều đã được hoạch định rõ ràng.

Khi nét bút cuối cùng đặt xuống cũng là lúc mặt trời ngả bóng, sông Vị Thủy đục ngầu bị ánh tàn dương chiếu đỏ rực như dòng sông máu.

“ Chọn nơi này làm trang viên, trừ mình ra làm gì ai có nhãn quang như thế?” Sau khi lần nữa ngắm lại kiệt tác của mình, Vân Lang hài lòng đắc ý thu lại tấm lụa trắng:

Con ngựa du xuân lần nữa kinh hoàng, không cần Vân Lang ra roi, nó đã chạy đi như bay, trong tiếng gió thổi ủ ù qua tai, Vân Lang nghe thấy tiếng gầm dài trách móc của Đại Vương, thở dài áp người thật thấp, giảm thiểu lực cản của gió.

Tuy thế con ngựa chạy không đủ nhanh, đợi khi Vân Lang tới quân doanh của Vũ Lâm quân thì doanh trại đã đóng cửa, lúc này dù hoàng đế tới cũng không mở ra.

Vốn không có cái lệ như thế, từ khi Chu Á Phu không để Văn hoàng đế nửa đêm vào Tế liễu doanh, quân đội Đại Hán liền có quy củ này.

Người không thể về quân doanh đúng giờ rất nhiều, không ai làm ồn, đều đi tìm những chỗ khô ráo sạch sẽ rồi cứ thế lăn ra ngủ, mai về doanh cũng chẳng muộn.

Một tên Vũ Lâm quân thấy Vân Lang là lang quan, liền nhường y một chỗ đất mềm, Vân Lang định đi năm ngày, nhưng nhờ ngựa du xuân nên thời gian giảm đi nhiều, ba lô còn thừa không ít lương khô, liền ném cho hắn một cái bánh coi như cám ơn.

Cổng doanh trại làm bằng gỗ súc, dựng giữa hai ngọn đồi, những khúc gỗ bị đốt đen xì, vót nhọn một đầu, trên hai ngọn đồi dựng hai tháp canh, đủ bao quát ba mươi dặm xung quanh, đuốc thắp sáng, cho dù là nơi cách xa chiến trường, quân linh mặc giáp đi lại tuần tra đều đặn, cho thấy kỷ luật của Vũ Lâm quân thực sự danh bất hư truyền.

Cây cối trước doanh bị phạt gần hết, để lộ vùng đất trống được nện chặt, lúc này nằm la liệt quân tốt khôi giáp xộc xệch.

Tên Vũ Lâm quân được Vân Lang ném cho cái bánh đã đói meo rồi, cầm cái bánh trong tay buột miệng reo lên rồi giật mình nhìn lên tường trại, quả nhiên có người giương cung hướng về phía mình, vội cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.

Cái bánh khô to bằng mặt người mà hắn ăn vèo là hết, sau đó như con giun bò tới bên cạnh Vân Lang:” Đa tạ lang quan, không biết còn nữa không, tiểu đệ nhà thuộc hạ cũng chưa ăn gì.”

“ Muội muội nhà ngươi, vừa rồi lúc ăn sao không nghĩ tới tiểu đệ?” Vân Lang chửi luôn:

“ Thuộc hạ không có muội muội.” Tên Vũ Lâm quân không biết Vân Lang chửi mình, thật thà nói:” Đệ đệ thì có một, vừa rồi đói quá nên quên.”

Vân Lang bực mình ném cho hắn cái bánh nữa.

Ca ca có đệ đệ, đệ đệ có biểu huynh, biểu huynh có đường ca, thế là chẳng mấy chốc số bánh trong ba lô của Vân Lang đã hết sạch.

Quân sĩ trên tường trại rất tò mò, một đám quân tốt về muộn vốn nằm ngổn ngang khắp nơi, bây giờ tụ lại thành cục lớn, rút ngay cung lửa bắn xuống khoảnh đất đỏ.

Ánh lửa bùng lên, khải giáp lang quan đẹp đẽ của Vân Lang hiện ra.

Một lang quan tuần doanh nổi giận:” Thân là lang quan mà cũng không về doanh đúng giờ, đây là xỉ nhục của Vũ Lâm quân! Hôm nay lang quan nào dẫn đội ra ngoài thao luyện?”

“ Là Từ Chính.” Một lang quan khác giọng khinh bỉ:

“ Thế thì không phải, tối nay lúc ăn cơm ta còn uống rượu với hắn mà.”

“ Kệ đi, dù là ai thì mai cũng ăn roi cho biết lang quan về muộn có tư vị gì.”

Hai tên đó cố tình nói cho phía dưới nghe ý đồ hăm dọa, nên đám quân sĩ về muộn nghe thấy hết, hôm nay bọn họ mang khôi giáp chạy năm mươi dặm, những ai về muộn không có cơm ăn.

Ba lần không kịp về doanh bị đuổi khỏi Vũ Lâm quân.

Bình Luận (0)
Comment