Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 80 - Q1 - Chương 080: Ta Muốn Có Một Ngôi Nhà.

Q1 - Chương 080: Ta muốn có một ngôi nhà. Q1 - Chương 080: Ta muốn có một ngôi nhà.

“ Lang quan, trông ngài lạ mặt quá.”

“ Ta tới báo danh nhập quân.”

“ Ồ, thuộc hạ khuyên ngài, nếu mai không phải là ngày cuối cùng báo danh thì tốt nhất là đi trước khi mặt trời mọc đi. “ Tên Vũ Lâm này nhớ ơn cái bánh liền nói:” Mấy ngày qua Công Tôn ma đầu không biết lên cơn gì, ra sức thao luyện, thêm vài lần nữa thì đám huynh đệ chết mất.”

Một người khác nói:” Lang quan, trông ngài da non thịt mềm, hẳn là hậu đại công huân, ngài mà gặp Công Tôn ma đầu sẽ chết ngay.”

“ Vì sao?”

“ Công Tôn ma đầu nói Vũ Lâm quân toàn là phế vật, vì sau khi có hậu đại công huân vào Vũ Lâm quân, dựa vào ân trạch trưởng bối, dễ dàng thăng tiến, bản thân lại bất học vô thuật, làm học lề thói Vũ Lâm quân.”

Vân Lang nghe mà nhột trong lòng:” Lang quan cũng không bỏ qua à?”

“ Lang quan là cái gì, cỡ giáo úy mà còn phải chạy vãi phân ra, hai tháng trước lão nhị Trương Tự nhà Ngạn Đầu hầu bị một vố như thế, mọi người gọi sau lưng là Niệu giáo úy, không chịu được nhục chặt ngón tay thề. Kết quả mười ngày trước về doanh muộn, thấy không còn mặt mũi nào nữa nên về thẳng nhà. Hôm sau bị hầu gia trói lại mang tới, toàn thân bị đánh toét da thịt ... thảm lắm.”

“ Con bà nó, có phải cha hắn thật không vậy? Hay là giống nhà hàng xóm!”

Đám Vũ Lâm vệ nghe Vân Lang chửi đều không nhịn được cười.

Phập!

Một mũi tên trên thành trại bắn xuống, thiếu chút nữa trúng tên vừa cười to nhất.

Im phăng phắc ngay lập tức, đám quân tốt mệt mỏi ngừng nói chuyện, chẳng mấy chốc tiếng ngáy như sấm truyền khắp n ơi.

Khi trời sáng, không ai thấy vị lang quan kia đâu, nhiều người xoa bụng còn nghĩ mình nằm mơ.

“ Ta muốn có một cái nhà

Một cái nhà chỉ cần ba nghìn mẫu

Khi ta mệt mỏi

Sẽ nhớ tới nó

Ta muốn có một cái nhà

Một nơi chỉ cần ba nghìn mẫu thôi

Khi ta bị sợ hãi

Sẽ không còn sợ nữa ...”

Tâm trạng Vân Lang rất tốt nghêu ngao hát suốt dọc đường về Dương Lăng:

Con ngựa du xuân đã thức tỉnh bản năng chạy, giờ không cho nó chạy, nó cũng không chịu, dù là chạy, bước chân vô cùng uyển chuyển mỹ lệ, ngay cả khi ngửa cổ hí, cũng khoe ra mặt đẹp nhất.

Nó chạy không những nhanh, mà còn vững vàng, quan trọng nhất nó thấy hổ rồi, trải qua thời khắc "sinh tử", nên dọc đường gặp trâu ngự lừa, không có chút sợ hãi nào nữa.

Cho dù ở tập thị đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng la cũng chẳng giật mình, Vân Lang thấy bảo mã thế này hiếm có, quyết định rảnh rỗi sẽ đi kiếm Hoắc Khứ Bệnh xin hai còn nữa, sau đó cho chúng đi gặp Đại Vương.

Ngựa mới thò đầu ở Đại Hòe Lý đã nghe thấy Lương Ông hô lớn:” Tiểu lang về rồi, tiểu lang về rồi, Sửu Dung mau chuản bị nước nóng, Tiểu Trùng chuẩn bị cơm ... Tiểu lang về rồi.”

Còn mình thì chạy tới nắm lấy cương ngựa, nước mắt ào ào.

Vân Lang thấy ông ta khóc thì vội hỏi:” Bị người ta bắt nạt à? Trong nhà có chuyện gì không?”

“ Không phải, tiểu lang không có nhà ...” Lương Ông giọng nghèn nghẹn:

Vân Lang gật đầu lý giải, không cho rằng tình cảm hai bên đã khăng khít như thế, đơn giản vì chủ nhân nếu không có mặt thời gian dài, quan phủ sẽ bắt phó nhân đi tra khảo, thường sẽ không có kết cục tốt đẹp ...

Được hai thiếu nữ mặt hớn hở đưa vào nhà, Vân Lang thấy rất thư sướng, chỉ là ác khách chẳng bao lâu cũng vượt tường mà sang, cái viện tử này thấp quá.

“ Ngươi đi xem đất thật đấy à?”

Vân Lang lấy trong lòng ra một cuốn lụa trắng, ném cho Hoắc Khứ Bệnh: “ Xem cho kỹ đi, đây mới là nơi cho người ở.”

Xem bản đồ với Hoắc Khứ Bệnh mà nói không có trở ngại gì cả, vẽ lầu gác là trang viên, vẽ ao nước cây cỏ là hoa viên, nơi có bia mộ là nghĩa trang, còn ô vuông là nông điền.

Toàn bộ trang viên đặt trên triền dốc, kéo dài từ chân núi tới bên Vị Thủy, dựa núi nhìn sông, vị trí tốt, còn dễ thủ khó công.

“ Ngươi xem chỗ này, ta phát hiện ra một cái suối trên núi, nước rất sung túc, có thể xây đập giữ nước, đào kênh là có thể dẫn nước tưới tiêu toàn bộ đồng ruộng ... Ngươi biết thủy xa là cái gì không? Là thứ có thể tự động dẫn nước tới ruộng, ngay cả hoang nguyên trên cao cũng có thể đưa nước lên.” Vân Lang hớn hở giới thiệu căn nhà trong mơ của mình:

Hoắc Khứ Bệnh xua tay, hoàng cung hắn cũng vào không biết bao lần, cái trang viên quê mùa của Vân Lang chẳng khơi lên được chút hứng thú nào: “ Ngươi sắp vào Vũ Lâm quân rồi, ta dẫn ngươi đi gặp vài vị huynh đệ sau này chiếu cố nhau, có biết Trương Tự nhà Ngạn Đầu hầu không?”

Thật trùng hợp, Vân Lang vừa nghe đại danh tên này chưa lâu: “ Hắn chưa bị đánh chết à?”

“ Sắp rồi, có điều thông qua được khảo nghiệm của Vũ Lâm vệ, tuy mất chức giáo úy, biến thành Vũ Lâm lang, vẫn quyết định mới các huynh đệ ở Trường Tương Tư, chỉ có người của Vũ Lâm vệ mới có tư cách tới.”

“ Ngươi kỳ thực là muốn ta nhìn thấy thảm cảnh của Trương Tự để rút lui chứ gì?” Vân Lang rất hoài nghi mục đích của tên khốn kiếp này:

Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả: “ Không phải, đi cho biết hán tử phải thế nào.”

“ Sao ngươi dám khẳng định ta không sống sót nổi ở Vũ Lâm quân, muốn cười ta còn sớm lắm. Nhưng ta không đi đâu, phải hoàn thiện trang viên của ta đã, không rảnh.” Vân Lang hừ một tiếng, quay sang bảo Lương Ông thập thò ở cửa: “ Hôm nay không ăn cơm cao lương nữa, các ngươi cũng không được ăn kê, có gì ngon làm hết đi.”

Hoắc Khứ Bệnh ngạc nhiên: “ Ngươi kiếm được tiền rồi à?”

“ Chưa kiếm được, nhưng cữu mẫu ngươi sẽ giúp ta mua đất.”

“ Vì sao?”

“ Vì ngươi sẽ nói với cữu mẫu ngươi biết chuyện thủy xa, ta nói trước, nếu cữu mẫu ngươi không hứng thú, ta đi tìm thừa tướng Tiết Trạch, trong tay ta còn nhiều đồ hay lắm, ngoài thủy xa còn có thủy ma (cối xay nước).” Đi một chuyến đầu óc thoải mái cũng thông suốt hơn, Vân Lang đã có kế hoạch đầy đủ, không cần đồng nào cũng có được trang viên mơ ước của mình:

Hoắc Khứ Bệnh còn chưa về nhà thì Trường Bình đã biết tất cả mọi chuyện Vân Lang làm dưới Ly Sơn.

Trường Bình chỉ không hiểu một điều, rõ ràng Vân Lang rõ ràng còn rất lâu nữa mới đủ tiền mua đất, vì sao đã đi khảo sát địa hình kỹ càng như thế, chẳng lẽ là có con đường khác?

Nếu như có người ở sau hỗ trợ, Trường Bình cần phải cân nhắc lại cái lai lịch chưa rõ của Vân Lang.

Thị nữ báo Hoắc Khứ Bệnh tới, Trường Bình phất tay, Lang Phúc liền ẩn vào sau tấm màn dày.

Hoắc Khứ Bệnh đi vào, nhìn thấy quả lê trên đĩa, định lấy ăn, bị Trường Bình vươn tay đánh cho một cái, răn dạy: “ Lễ phép để tu thân, tu thân để giữ mình, giữ mình mới có thể làm lợi cho thiên hạ, đó là cái đức của quân tử, tùy tùy tiện tiện còn ra cái gì? “

Hoắc Khứ Bệnh trước kia không như thế, sau khi chơi với Vân Lang mới bị gần mực thì đen, bất tri bất giác bị ảnh hưởng.

“ Vân Lang về rồi hả, có nói đi làm cái gì không?” Ở trước mặt hậu bối Trường Bình luôn giữ hình tượng chuẩn mực:

“ Y đi xem đất làm trang viên, còn vẽ bản đồ xong cả rồi, giờ chỉ còn đợi khởi công.”

“ Ồ, ai bỏ tiền cho y thế?” Giọng Trường Bình vẫn êm tai như thường ngày, bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm:

Hoắc Khứ Bệnh không nhận ra, thuật lại chi tiết lời của Vân Lang:” Cữu mẫu trả tiền cho y, y có cái thứ gì mà ... À là thủy xa, không cần dùng sức người hay súc sinh vẫn có thể đưa nước từ chỗ thấp lên cao …”

.....

Hôm nay dừng ở đây nhé, cám ơn vgsshinji.

Bình Luận (0)
Comment