Trường Bình nghe xong trầm ngâm chốc lát, nghe miêu tả thì đúng là thứ đồ tốt, dựa vào những thứ làm ra trước đó có thể tin tưởng, một người có thể lấy ra một bảo bối như vậy đủ vang danh thiên hạ, y liên tục lấy ra hết thứ này tới thứ khác, rốt cuộc y tới từ đâu, Công Thâu gia, Mặc gia hay truyền nhân của Lỗ Ban: “ Có đồ thật không?”
Hoắc Khứ Bệnh gãi đầu: “ Không có, nhưng Vân Lang nói y có nhiều đồ hay lắm, nếu cữu mẫu không hứng thú, y đi hỏi thừa tướng Tiết Trạch xem sao.”
Ở bất kỳ thời đại nào, khoa học kỹ thuật luôn là thứ hàng hóa giá trị cao.
Sở dĩ không mấy khi nhìn thấy nhà phát minh trên lịch sử giàu có vì cổ nhân tương đối thẹn thùng, không thèm nhắc tới tiền tài, coi nó làm giảm giá trị của phát mình.
Có điều nhìn vào địa vị lịch sử của Thẩm Quát, Hoàng Đạo Bà, có thể thấy phần nào.
Có câu "nhất nghệ tinh, nhất thân vinh", bách tính phổ thông có nhận thức cực kỳ sâu sắc về điều này, chỉ cần cửa hiệu nhà mình có bí kỹ mà người ta không biết là họ giữ rịt cả đời, để truyền lại có con cháu đời đời kiếp kiếp dựa vào đó kiếm sống.
Sĩ đại phu thì luôn coi phúc của thiên hạ là trách nhiệm của mình, nghĩ ra phát minh sáng tạo gì là in thành sách, hận không thể khoe toàn thiên hạ, đổi lấy thanh danh lớn hơn, rồi xà xẻo bách tính.
Tóm lại, đều có lợi ích.
Vân Lang cũng thế thôi, khắc chăng là thứ y nhằm vào cụ thể rõ ràng hơn người khác một chút.
Hoắc Khứ Bệnh là cái ống truyền thanh của Trường Bình, hắn nói Trường Bình sẽ giúp y lấy được mảnh đất ấy, Vân Lang không nghĩ thế, một khi Trường Bình giúp mình thì mảnh đất đó là của Trường Bình, khi mình hết giá trị, hoặc làm người ta phật ý, vẫn bị thu hồi.
Vân Lang không thích thế, y muốn mảnh đất hoàn toàn thuộc về mình, mặc dù hiểu ở xã hội hoàng quyền, đó là một mệnh đề sai, song y vẫn muốn có sự đảm bảo lớn nhất có thể.
Với ưu thế trí tuệ và tri thức vượt trội của mình, nếu làm một con rối ở Đại Hán, Vân Lang thấy đó là xỉ nhục của bản thân.
Trường Bình im lặng rất lâu.
Không chịu bị người khác kiềm chế, đó là đặc điểm chung của anh hùng, mà hàng phục được anh hùng lại là điều huân quý rất thích.
Trên đời này sự đầu tư có lợi ích lớn nhất là vào con người, bài học Lã Bất Vi còn chưa xa.
Nàng sở dĩ quên đi Vệ Thanh từng là mã phu của nhà mình, hạ mình theo ông ta là có lý do đó bên trong.
Mảnh đất mà Vân Lang muốn chỉ là đất hoang, tất nhiên với hoàng gia, chỉ cần họ muốn, đất đai trong thiên hạ đều là đất hoang.
Hoàng đế sở dĩ đưa ra cái giá quá đáng kia, kỳ thực có ý trêu đùa, nếu Trường Bình kiên quyết, chỉ cần một câu nói là có thể cấp cái mảnh đất vốn không có mấy ý nghĩa đó với hoàng đế đó.
Ở cái thời đất rộng người thưa này, đất đi không thiếu, mà thiếu người có thể làm việc, trong khi đó những món đồ của Vân Lang diệu nhất ở chỗ có thể thay thế cho rất nhiều người, đây là cốt lõi vấn đề.
Chỉ là mảnh đất Vân Lang lựa chọn, ngay phía bắc là Trường Môn cung, đó là nơi thế nào? Là nơi giam cầm phê hậu Trần A Kiều, mà hoàng hậu hiện giờ chính là Vệ Tử Phu, muội muội của Vệ Thanh, cũng từng là một ca cơ trong phủ của Trường Bình.
Không thể nói hoàng đế tôn trọng bà là nhờ Vệ Tử Phu, song giữ được địa vị ảnh hưởng mạnh mẽ ở Đại Hán này không thể không tính Vệ Tử Phu, nói cách khác, bọn họ có chung một lợi ích.
Tình cảm của hoàng đế với Trần A Kiều ra sao thì Trường Bình rất rõ, bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu sắc, Trần A Kiều tuy hiện nay thất thế, nhưng vẫn ở trong lòng hoàng đế, lại còn có mẫu thân là Quán Đào trưởng công chúa cực kỳ giàu có, sức ảnh hưởng với hoàng đế cũng không thua nàng là bao.
Vân Lang liệu có phải là một mắt xích trong đó, y chọn mảnh đất ấy là tình cờ hay có tính toán.
Trường Bình suy nghĩ rất lâu cuối cùng ra quyết định, rời giường gấm xoa đầu Hoắc Khứ Bệnh, thở dài:” Mau lớn lên đi, cứu mẫu đã mệt lắm rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh còn đang ngẩn ra chưa hiểu gì thì Trường Bình đã sai người chuẩn bị xe ngựa, gọi thị nữ giúp mình thay quần áo, xem ra chuẩn bị tiến cung, muộn thế này rồi, cữu mẫu bao nhiêu năm chưa tiến cung, xem ra có chuyện không tầm thường. Hắn vốn định nói giúp Vân Tranh vài câu, giờ không dám nhiều lời, đành rời đi, tới thư phòng tìm cữu cữu, mỗi khi có điều không hiểu hắn đều nhớ cữu cữu giải đáp.
Sau khi nghe Hoắc Khứ Bệnh kể đầu đuôi câu chuyện, Vệ Thanh chuyển ánh mắt khỏi tấm bản đồ lớn chế bằng da:” Vậy là Vân Lang thắng rồi.”
“ Sao người biết?” Hoắc Khứ Bệnh nghĩ lại toàn bộ quá trình vẫn không thấy dấu hiệu nào:
“ Không khác gì hai quân đối lũy, một bên thì vẫn đang lấy nhàn đợi mệt, bên kia đã chuẩn bị tửu yến đợi khải hoàn, nếu chủ tướng không quá ngu xuẩn thì quá nửa sẽ giành phần thắng.” Vệ Thanh mỉm cười giải thích, ánh mắt bình hòa ẩn chứa trí tuệ:” Ta xem đồ tên tiểu tử đó làm ra rồi, là thứ tốt, có thể đổi tước vị, quan chức, song đều có họa sát thân, đổi lấy đất là cách ổn thỏa nhất.”
“ Nhưng cữu mẫu rất lợi hại.” Hoắc Khứ Bệnh hơi lo, sợ Vân Lang không biết chừng mực đắc tội với cữu mẫu mình và hoàng gia.
Vệ Thanh liếc mắt thương hại đứa cháu ngoại này, quyết định chia nhỏ vấn đề ra để nói cho rõ với đứa cháu còn chưa biết thói đời hiểm ác:” Viên lâm hoàng gia là thể diện hoàng gia, uy không thể phạm, dùng uy, thế, tiền, ân đều không được lay chuyển, chỉ có nông tang là khác. Có câu tông miếu, nông tang là gốc quốc gia, hoàng gia là phi long tại thiên, cao không với tới, chỉ có hai thứ đó mới khiến phi long hạ xuống đất.”
“ Cho dù Vân Lang uy hiếp cữu mẫu ngươi chăng nữa, thứ y dùng là thủy xa, cũng giống như trước đó là lưỡi cày và lâu xa, quy cho cùng là thứ lợi cho nông tang, thế nên ngươi yên tâm, hoàng gia có hạ mình cũng không mất mặt, còn có tiếng vì bách tính xã tắc.”
“ Vậy là y thành công rồi?” Hoắc Khứ Bệnh thở phào:
“ Ta chỉ nói y đánh động được cữu mẫu ngươi, còn trước khi bệ hạ gật đầu, nói gì cũng là quá sớm.”
Khi sắc trời tối dần, xa giá của Trường Bình đi vào hoàng thành, nàng đã lâu lắm rồi không bước vào đây, từ khi xuất giá nàng không trở về nữa.
Bất kể tường thành thâm đen cao lớn, thủ vệ đứng như tượng, hay là hoạn quan kẹp chân đi lại vội vàng, đều khiến Trường Binh sinh cảm khái vô hạn.
Vị Ương cung đen xì xì, dưới ánh trăng giống mãnh thú ẩn trong bóng đêm, Trường Nhạc cung lại rực sáng ánh đèn, tiếng đàn sáo văng vẳng, còn chưa đi tới nơi có mùi hương phấn thấu qua cửa.
Hoàng môn lệnh mũ sa áo đen Tùy Việt ra nghênh đón.
Trường Bình nhanh chóng chuyển từ bi thương sang nụ cười ôn hòa.
“ Hôm nay có Trương mỹ nhân mới biên ( thải vi vũ), bệ hạ đang xem, rất hứng thú.”
Trường Bình mỉm cười:” Trương mỹ nhân thân hình yểu điệu, nhẹ tựa chim én, khúc múa mới của nàng không thể không xem, bản cung tới vừa vặn.”
“ Ai nói không phải chứ ạ, Thượng đại phu Hàn Yên cũng hứng trí lắm, vỗ tay liên hồi.”
Trường Bình thoáng nhíu mày, khôi phục như thường, phất tay một cái, cung nhân xếp hình cánh hạc đẩy cửa nặng nề, âm nhạc tức thì rộn ràng, thấp thoáng còn có tiếng nam nhân ca hát.