Lúc này là mùa hè, Trường An vẫn nóng nực vô cùng, cửa cung vừa mở ra, lại có luồng hơi lạnh ập vào mặt.
Đối diện với cửa là hai ngọn núi băng cao cả trượng, băng được tạc thành núi non sông hồ, dòng sông là rượu nho đỏ rực, chảy qua mật sơn, sáu hoạn quan không ngừng dùng thìa múc rượu để dòng sông đỏ này chảy không ngớt.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Trường Bình giật mình, hoàng đế không thích vị chua chát của rượu nho, không bao giờ uống, thứ quý giá được Trương Khiên mang từ vặn dặm xa xôi về, nay biến thành thứ để lãng phí thế này.
“ Tỷ tỷ, tòa giang sơn xã tắc làm bằng băng này của trẫm ra sao?” Giọng hoàng đế từ sâu trong đại điện truyền tra, khi hắn vừa lên tiếng, âm nhạc ngưng bặt:
Trường Bình nhún mình thi lễ:” Rất đặc biệt.”
Lưu Triệt nhìn Trường Bình một lượt, tâm trạng vô cùng tốt: “ Thứ này do Trương Yên tốn không biết bao tâm tư làm ra, hơi rượu được băng tuyết kích lên, ngươi cũng lâng lâng, còn thoải mái hơn cả uống.”
Nói rồi đưa hai tay đi ra, thân mật nắm lấy tay Trường Bình, ấn nàng ngồi xuống giường gấm: “ Tỷ nhiều năm chưa về cung, Tú Xuân điện vẫn để lại cho tỷ, bên trong không có gì thay đổi, trẫm ngày ngày vẫn sai người lau chùi quét dọn.”
Trường Bình lắc đầu: “ Không muốn về, về rồi lại nhớ chuyện cũ.”
“ Chỗ mẫu hậu cũng không tới sao? Người lúc nào cũng nhớ tỷ, người chết thì cũng chết rồi, tỷ giờ gả cho hào kiệt, nên quên đi mới phải.”
“ Bệ hạ nói đúng.”
Lưu Triệt phanh áo ra, phất tay cười vang: “ Vậy trước xem điệu múa của Trương mỹ nhân, vừa rồi đánh cược với Trương Yên, xem Trương mỹ nhân múa trên bụng hắn được bao lâu thì ngã, đang lúc hấp dẫn thì bị phá ngang, tỷ tỷ phải tự phạt ba chén đi.”
Trường Bình đưa kéo cổ áo lại cho hắn: “ Bệ hạ khi nhỏ căn cốt yếu, băng sơm lại âm hàn, đừng có ham hơi mát mà rước lấy bệnh vào người.”
“ Không sao, trẫm bây giờ cường tráng lắm, có thể đánh chết được mãnh hổ.”
Một thanh niên nam tử mặt bôi son trát phấn bê một chén rượu tới, Trường Bình tức thì buông khăn che mặt xuống.
Lưu Triệt xấu hổ lắm, phất tay đuổi nam tử kia đi, lại lần nữa nắm lấy tay Trường Bình, vuốt nhè nhẹ:” Tỷ tỷ nửa đêm tiến cung, chẳng biết có chuyện gì?”
“ Tỷ tỷ bị người ta ức hiếp.” Trường Bình khẽ thở dài:
Lưu Triệt sửng sốt: “ Diệt tam tộc nhà hắn nhé.”
“ Không hỏi thị phi trái phải ra sao à?”
Lưu Triệt ngửa cổ uống hết cốc rượu: “ Kẻ nào uy hiếp tỷ tỷ thì chắc chắn là ác đồ, diệt là đúng.”
“ Nếu giết người mà có hiệu quả thì trong tay tỷ tỷ còn vài gia phó trung thành để dùng, không phải phiền não như vậy.” Trường Bình tuy không vào cung, địa vị của nàng không suy chuyển: “ Lần này là cam tâm tình nguyện để người ta uy hiếp, vì trong tay y có thứ Lưu gia ta muốn, chẳng những không thể làm hại còn phải trăm phương ngàn kế lung lạc. Nếu tỷ tỷ không chấp nhận bị uy hiếp, người ta đi tìm thừa tướng của bệ hạ, đồ vẫn vào tay bệ hạ, bệ hạ thì chẳng mất gì, nhưng tỷ tỷ thì bị người ta chê cười.”
Lưu Triệt nghe tới đó là hiểu rồi, khoát tay:” Tiết Trạch không tranh với tỷ đâu, ông ta làm gì có gan đó.”
“ Chuyện liên quan tới nông tang, cho dù đoạt từ tay ta thì bệ hạ làm gì được? Đây vốn là chức trách của thừa tướng. A Trệ, cày Nguyên Sóc tốt chứ?”
Lưu Triệt gật đầu lại lắc:” Lợi khí nông canh, nhưng tinh thiết khó tìm, không thể mở rộng được.”
“ Thuật luyện thép của Trác thị đã thành, bệ hạ không biết à?”
“ Trẫm biết, song lượng sản xuất ra quá ít, sắt tốt phải dùng làm kiếm, phải ưu tiên quân giới ... Phải rồi, lần này y lấy thứ gì uy hiếp tỷ, mà khiến tỷ phải ngay trong đêm tiến cung như thế.”
Trường Bình đem lời của Hoắc Khứ Bệnh kể lại: “ ... Thứ này còn chưa chế tạo, đang đợi mảnh đất của bệ hạ để thí nghiệm.”
“ Ha ha ha, tỷ tỷ muốn tiết kiệm tiền chứ gì, thôi được, tiểu tử đó có thể khiến tỷ tỷ về cung một lần, chỉ riêng điều đó cũng đáng rồi. Nhưng đất đai Thượng Lâm Uyển không thể dễ dàng ban người ngoài, nếu thứ đó không thể phát huy công hiệu thì chém đầu.”
Trường Bình mục tiêu đã đạt được thì không muốn ở lại Trường Lạc cung, nàng cực kỳ không thích không khí nơi này.
Đã vào cung thì chỗ mẫu thân không thể không qua một chuyến, đứng ngoài Trường Lạc cung, nghe bên trong vẫn vang lên tiếng đàn nhạc, nàng thở dài đi thẳng tới Vĩnh Ninh cung.
Vân Lang không hề biết rằng mình đạt được mục đích lại tình cờ dính dáng vào đấu tranh cung đình, y trốn trong phòng hai ngày không ra ngoài, đến ngày thứ ba xuất hiện thì tiều tụy hẳn đi.
Mỗi lần phải làm ra thứ gì mới với y mà nói là dày vò kinh khủng.
Thủy xa hoàn toàn làm bằng gỗ, thủy ma (cối xay nước) là kết hợp của gỗ và đá, nguyên lý của hai thứ này thì y nắm rất rõ, làm ra không hề khó. Nhưng ở thời đại này, một thứ tưởng chừng rất đơn giản khi bắt tay vào làm sẽ gặp vô số vấn đề, từ bào, dùi, đục đều phải làm ra, khiến Vân Lang chẳng muốn thứ gì mới mẻ xuất hiện nữa.
Tự nhủ bản thân, cắn răng thêm chút, chỉ cần có mảnh đất kia là xong rồi, sau đó khi không thèm ra ngoài nữa, ngày ngày dẫn Đại Vương đi loanh quanh dọa thú rừng còn sướng hơn.
Một mình Vân Lang không thể hoàn thành những thứ này, Lương Ông chỉ biết luyện sắt, nói tới làm đồ mộc chẳng mảy may biết gì. Lương Bà, Sửu Dung, Tiểu Trùng thì càng không phải tính tới, vì thế phải nhờ Hoắc Khứ Bệnh tìm giúp công tượng.
Vậy mà không ngờ một tên mộc tượng bố láo tới mức chỉ vẻn vẹn xem bản vẽ của Vân Lang đã bỏ đi, thể diện của Hoắc Khứ Bệnh cũng không nể, miệng còn lẩm bẩm phun rắm, nói mình phải đi xây cung điện, không rảnh chơi với trẻ con.
Còn về thạch tượng ... Vân Lang không thấy mặt hắn, vì từ lúc vào cửa là hắn quỳ rạp xuống đất, lúc đi cũng bò ra. Tuy Vân Lang nói gì hắn cũng vâng vâng dạ dạ, song nhìn bộ dạng sợ đái ra quần của hắn, đoán chừng bắt hắn chế tạo tên lửa hạt nhân thì hắn cũng vâng, không trông đợi gì.
Một tên mộc tượng còn phách lối hơi cả chuyên gia công trình đời sau, một thạch tượng địa vị còn thấp hơn cả nô lệ, Vân Lang không hiểu gì hết, cái thời đại này sao lắm chuyện quái dị như thế.
“ Người Công Thâu gia là thế đấy, bọn họ là dị loại trong bách nghệ, thái tổ đứng vững được ở Thục là nhờ Công Thâu gia, sạn đạo đất Thục đa phần do họ làm, mặc dù sau khi khai quốc không phong hầu, nhưng dù bệ hạ cũng nhường nhịn Công Thâu gia phần nào. Người ta coi thường chúng ta cũng phải, để ta kiếm mộc tượng khác là được.”
Té ra là gia tộc danh tiếng lâu đời như vậy, Vân Lang không có cách nào.
Trường Bình quay trở về rồi, nói Vân Lang có thể tới Thượng Lâm thự để chọn đất, ba nghìn mẫu không thiếu chút nào, nhưng nếu thủy xa cùng cối xay nước mà không làm hoàng đế thỏa mãn thì y sẽ mất đầu.
“ Kẻ đầu têu sẽ bị chặt đầu.” Hoắc Khứ Bênh nói xong bất giác xoa xoa cổ, người khác nói câu này có thể là nói đùa, còn hoàng đế dù thực sự là đùa chăng nữa cũng sẽ thành thật:
Thế nên hai thứ này giờ gắn với sinh mạng của Vân Lang, nếu y không làm cho tốt thì chết là cái chắc rồi.