“ Giá tiền quá cao, một lao lực tráng kiện bằng cả mẫu đất, từ bao giờ lại có cái giá như thế? Lao lực lạ mà cũng giá tới tám trăm.” Lương Ông sáng sớm đi mua nô lệ, tới chiều mới về, vừa nóng vừa tức, uống hết một gầu nước giếng mới nói với Vân Lang: “ Tuy không mua được nô phó, nhưng năm nay lương thực mọc rất tốt, sắp thu hoạch rồi, giá cả tụt mạnh, đại hộ đều đang bán lương thực dọn kho, tiểu lang, chúng ta mua tích trữ nhé? Nhà ta có khi sắp đông người rồi.”
Vân Lang thấy Lương Ông nói có lý, song thắc mắc:” Lao lực quen với lao lực lạ là gì?”
Lương Ông vội giải thích: “ Tiểu lang hẳn không biết, lao lực quen là lao lực mà chủ gia không cần rồi bán đi, loại này đều có vấn đề, nếu không đang lúc vụ mùa bận rộn, chủ nhân không bán bô phó. Còn lao lực lạ chủ yếu là dã nhân đào hộ do thợ săn bắt được, bọn họ không chịu quản giáo, có cơ hội là chạy, hai người làm một người trông, không đáng.”
Nghe Lương Ông giải thích Vân Lang liền hiểu thị trường nô phó Dương Lăng là thế nào, theo như lịch sử mà y học thì thời Chiến Quốc là kết thúc chế độ chiếm hữu nô lệ, bắt đầu vào xã hội phong kiến.
Thực tế không phải vậy, đó là cái mốc do sử gia đời sau đặt ra thôi, chế độ nô lệ chưa hề đoạn tuyệt, nhưng khảo cứu lịch sử không phải vấn đề Vân Lang bận tâm nữa, y chấp nhận thực tế rồi, thậm chí đang rất thèm nô lệ.
Nhà người ta nhiều nô phó thì tự có mộc tượng, thiết tượng, ngõa tượng (ngói), thậm chí còn có đào tượng (gốm), chức công (dệt), tú nữ. Chủ nhân muốn làm cái gì, hạ lệnh một tiếng là có.
Còn Vân gia có gì?
Một thiết tượng già sắp không quai nổi búa, một nha hoàn béo ú xấu xí lại tự định vị mình là nữ phó lấy sắc mua vui cho chủ, Tiểu Trùng nói thích thuê thùa, nhưng Vân Lang kiểm tra rồi, chỉ đủ khâu bao tải, giờ mới có ít vải vóc tốt thí nghiệm, còn đang mày mò. Lương Bà là trù nương nấu ăn không nuốt nổi của Vân gia.
Thêm một chủ gia lúc nào cũng bị chặt đầu, Vân Lang đập đầu vào tường.
Còn cho rằng mình mang thủy xa ra uy hiếp được Trường Bình, không ngờ giờ thành mang đầu ra nghịch dại.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một cách, xem ra mình thực sự có duyên duyên với Trác thị.
... ...
“ Muốn mua nô phó à?” Trác Cơ bộ dạng lười nhác xõa tóc nằm trên giường gấm, dựa đầu vào gối ngọc, giống trả lời Vân Lang lại giống như đang tự lẩm bẩm, căn bản không thèm nhìn y:” Lại còn muốn mua mộc tượng, ngươi cũng biết mộc tượng trong nhà vốn không có mấy, công việc trong xưởng làm không hết.”
Nói xong khẽ co chân, mùa hè nóng nực, nàng mặc vừa mỏng vừa ít, khẽ cử động là đôi chân trắng trẻo lộ ra, vắt chéo đùi, tạo thành tư thế gợi cảm hết mức.
Vân Lang nhìn sang Bình Tẩu, lão tặc già chăm chú pha trà uống nước, đóng giả người vô hình.
Mặc dù đoạn chia tay hai bên không tốt đẹp gì, nhưng tình thế ép buộc, so với việc cả đời bị Trường Bình coi như quân cờ sai bảo, chẳng bằng đi tìm Trác Cơ, ít nhất còn có đường thương lượng.
“ Vân lang quân, không chỉ ở đây, cho dù chạy khắp một dài Trường An cũng không kiếm được người xây cái trang viên ba nghìn mẫu kia đâu.”
Một câu nói mập mờ của Trác Cơ khiến Vân Lang tức thì hiểu ra ngay, mấy ngày qua y chỉ bận rộn suy nghĩ giải quyết chướng ngại kỹ thuật, té ra mình không tìm được người là có kẻ giở trò.
Còn ai khác ngoài Trường Bình? Rõ ràng muốn mình phải tới cửa cẩu khẩn.
Vậy thì Trác thị cũng chẳng giúp gì được rồi, Vân Lang chắp tay:” Nếu đã vậy cáo tử.”
Trác Cơ khẽ hừ một tiếng: “ Có việc thì tới, thấy không cần nữa thì đứng dậy ra về, không thể kiên nhẫn nghe người ta nói hết sao? Giao tình giữa chúng ta hẳn vẫn còn một chút chứ? Vân lang quân có cần tuyệt tình như vậy không?”
“ Đại tiểu thư đừng giận, không phải ta muốn đi, vấn đề là ta không có thời gian khách sáo nữa, nếu không thì cái đầu cũng chẳng giữ được.” Vân Lang cười đi tới giường gấm của Trác Cơ, thoải mái ngồi xuống một bên, vừa ngồi là y hiểu ra vì sao người ngồi trên cái giường này lại thích nằm rồi, vì chỗ tựa lưng quá xa ngả lưng không tới, tay vịn càng không tựa vào được, chẳng thà nằm cho thoải mái, y cũng hết sức thoải mái ngằm nhìn Trác Cơ:” Có kế hay gì không? Mau nói đi.”
Lần đầu tiên tới gần nàng thế này, nửa nằm nửa ngồi trên giường, cặp chân dài nuột nà thẳng tắp hơi gập lại, tôn lên bờ mông tròn lẳn, vòng eo nhỏ nhắn, chân Trác Cơ cực đẹp, trơn mịn như bạch ngọc, đường cong bàn chân mềm mại đẹp đẽ, nhỏ nhắn thanh tú mà không để lộ xương.
Trác Cơ phát hiện ánh mắt của Vân Lang, má đỏ lựng vội rụt chân lại vào trong váy, không nghĩ làm bờ mông hiện ra càng thêm rõ ràng dụ hoặc, thấy y vẫn cứ nhìn thì giận lắm, muốn quát, nhưng lại nghĩ thân phận y bây giờ là quan viên, đành nhẫn nhịn quay đầu đi, không thèm để ý, lòng lẩm bẩm, tên vô lại, đăng đồ tử, để hoàng đế chém chết cho thanh tịnh.
Nhìn Trác Cơ bặm môi căm tức không làm gì được, Vân Lang hả hê, chẳng khó để đoán suy nghĩ của nàng, nếu là trước kia, với sự cao ngạo của nàng sớm gọi gọi Trác Mông vào ném mình ra ngoài, địa vị ở thời đại này đúng là thứ tốt.
Có điều tới giờ vẫn không tin được nàng chính là Trác Văn Quân, chỉ nội ý nghĩ đó rất kích thích rồi.
Trác Cơ trừng mắt lên, Vân Lang càng trơ ra, không hiểu sao thích làm nàng tức giận, mặt nàng đỏ lựng, tựa hồ hơi ấm dâng cao, mùi u hương cơ thể thoang thoảng, tơ lụa mềm mượt nhẵn bóng dán sát vào thân người, kích thích người ta tưởng tượng thứ ẩn chứa phía dưới.
“ Khụ …” Bình Tẩu nãy giờ chăm chú pha trà như không quan tâm chuyện gì, kỳ thực luôn chú ý, ho khẽ một tiếng bầu không khí ái muội:” Tiểu lang không muốn bị người ta kiềm chế thì có một nơi, nơi đó Trường Bình công chúa chưa vươn tay tới được, có thể nói ở đó, tài trí của ngươi sẽ được phát huy tới mức cao nhất.”
Vân Lang quay đầu lại, nhìn lão tặc với ánh mắt cảnh giác.
“ Âm dương thiên địa, dương cực thì âm sinh, âm cực thì dương sinh, hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, diệu không kể siết. Trường Bình công chúa được hoàng đế ân sủng, uy thế vô song, một dải Trường An không ai dám trái ý nàng. Song chuyện này nói cho cùng không thể công khai, bởi thế nó chính là âm cực. Âm cực dương sinh là chuyện tất yếu, mà đất cực âm thì ắt dương nhãn xuất hiện, mảnh đất đó là dương nhãn của tiểu lang.” Bình Tẩu mở mồm nói cái gì cũng dính lấy lý luận âm dương:
Vân Lang nghe mà chẳng hiểu cái gì hết, nhìn sang Trác Cơ, nàng không khá hơn là bao:” Là nơi nào?”
“ Thượng Lâm Uyển!”
Vân Lang nghe mà thoái chí, nói vậy cũng bằng không.
“ Năm ngoái có hơn ba trăm dã nhân bị bắt, chưa tính hơn trăm kẻ bị chặt đầu và nữ nhân trẻ nhỏ đem bán.” Bình Tẩu đặt ấm trà xuống:
“ Sao nhiều thế?” Vân Lang kinh hãi:
Bình Tẩu thở dài:” Nơi đó đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, vốn là vùng trù phú, người không muốn làm cung nô, lại không muốn di cư tới vùng xa xôi, nên trốn trong rừng núi vô số, gọi là ẩn hộ.”
“ Ý ông là ta đi thu gom số ẩn hộ này? Hoàng đế nổi giận thì sao?” Vân Lang không phải là chưa nghĩ tới chuyện này, chẳng qua thấy không có khả năng, thời đại nào thì chuyện mua chuộc lòng người rất kỵ húy:
“ Dựa theo quốc pháp mà làm thì sao chọc giận bệ hạ được, trang viên của tiểu lang ở Thượng Lâm Uyển, vậy là tiện lại nhất rồi, trực tiếp mua từ thợ săn là được. Nếu thông qua Hoắc gia tiểu lang quân dùng Vũ Lâm đi bắt, hiệu quả càng cao.”
Vân Lang không hứng trí nghe nữa, y đã chứng kiến cách đối xử của Vũ Lân và thợ săn với dã nhân: “ Như vậy sẽ chết rất nhiều người, bất kể là Vũ Lâm hay thợ săn đều không coi dã nhân là người, chết nhiều người như vậy, không bằng ta quỳ trước Trường Bình công chúa còn hơn, cùng lắm đau đầu gối một chút thôi.”
Nói rồi chắp tay một cái rời đi.