Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 84 - Q1 - Chương 084: Một Trận Mưa Lớn.

Q1 - Chương 084: Một trận mưa lớn. Q1 - Chương 084: Một trận mưa lớn.

Vân Lang trở về nhà, được ăn một bát mỳ ngon lành, Sửu Dung cái khác chưa nói chứ tay nghề làm mỳ tiến bộ lắm rồi, ăn rất ngon, y tựa hồ quên mất khó khăn đang phải đối diện.

“ Nhà có cối xay rồi, sau này nhớ rang ít vừng lên, làm muối vừng điều vị.”

Sửu Dung đáp một tiếng, kéo Tiểu Trùng ngó đông ngó tây xuống lầu.

Chủ ý của Bình Tẩu thực ra không tệ, nếu như trong lúc bắt người không gây chết người thì Vân Lang vui vẻ tiếp nhận, đáng tiếc chuyện này không thể ở Đại Hán.

Y có thể khoanh tay đứng nhìn người khác giết chóc, vì đó là tội nghiệt của người khác, y thấy một người ngoài như mình không có tư cách nói ra nói vào.

Còn giết chóc do bản thân gây ra thì không hợp quan niệm thị phi của Vân Lang.

Mộc tượng cao ngạo kia không quay lại, thạch tượng thấp hèn luôn miệng hứa hẹn cũng không thấy đâu, ngay cả Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng tới, đoán chừng bị Trường Bình cấm túc rồi, không cho hắn chạy lung tung giúp mình, làm Vân gia hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Vân Lang không ra ngoài nữa mà tiếp tục ở nhà kẻ vẽ tính toán, đám Sửu Dung thường xuyên nhìn thấy đèn dầu trong phòng Vân Lang sáng tận tới canh bốn.

Trời bỗng nổi gió to, mây đen ùn ùn từ bốn phương tám hướng kéo tới, một tiếng sấm nổ vang lên giữa trời.

Mưa ào ào không hẹn mà tới, rất nhanh, chẳng ai kịp đề phòng, nước mưa đồm độp đập lên cửa sổ, vỡ tan, hóa thành dòng nước, luồn qua khe chui vào, uốn lượn như con rắn chảy trên tường, làm cả gian phòng trở nên ẩm ướt.

Không khí oi ả đã hoàn toàn tan biến. chẳng mừng nổi, vì cơn mưa quá lớn, chưa được bao lâu mà nước ngoài sân dâng lên, tới tận mép cửa, Lương Ông mặc áo tơi, cầm cái que sắt đi dọn rảnh thoát nước. Sửu Dung và Tiểu Trùng vất vả đẩy chum hứng nước mưa vào chỗ nó nên ở.

Lương Bà ốm yếu tránh gió tránh nước, nên chỉ biết ngồi trong nhà lo lắng nhìn trượng phu và nữ nhi mà chẳng giúp gì được.

Đại Lý Hòe là khu nhà giàu của Dương Lăng, được xây dựng ở địa thế khá cao, sau khi cống thoát nước đã thông, chẳng mấy chốc nước trong sân tụt xuống, mem theo kênh đá bên đường chạy đi họa hại nơi thấp hơn.

“ Mưa to thế này, hoa màu trong ruộng hỏng mất.” Lương Ông lo lắng lắm, đứng dưới mái hiên lẩm bẩm:

Sửu Dung tóc ướt sũng dính bết vào đầu, từ sân chạy vào nhà dùng khăn vải lau khô:” Nhà ta có lương thực, lo cái gì?”

“ Ngốc, lương thực ở ruộng gặp họa, lương thực ở chợ lên giá.” Lương Ông mắng:

Sửu Dung vẫn không coi ra gì:” Nhà ta chất đầy lương thực, phòng tiểu lang có nửa để mạch, ăn cả đời không hết.”

Nói tới chuyện này Lương Ông liền đắc ý, vì do ông làm, tiểu lang chỉ bảo là mua nhiều lương thực một chút, ông ta mua luôn một nghìn thạch, nếu chẳng phải trong nhà không có chỗ chất lương thực nữa, ông ta còn mua nhiều hơn.

Lương thực đầy nhà thậm chí còn chưa bao giờ là mộng tưởng của ông, trước kia cái ăn cái mặc đều do chủ nhân cho.

“ Nhân lúc mưa to, người khác chưa kịp phản ứng, mua nhiều vào.” Vân Lang ngồi ở ban công tầng hai nghe đám Lương Ông trò chuyện thì thò đầu xuống bảo:

Lương Ông nghe vậy lên tinh thần ngay, chẳng nói câu nào mặc áo tơi chạy đi.

“ Tiểu lang, lương thực mua về để đâu?” Sửu Dung lo lắng cái phòng đẹp đẽ bị lương thực chiếm mất, nhà nhiều lương thực lắm rồi:

“ Cho lên giường của ngươi.” Vân Lang phũ phàng nói xong vào phòng:

Tiểu Trùng cười khanh khách, Sửu Dung không làm gì được Vân Lang quay sang dọa Tiểu Trùng:” Tối nay cho ngươi ngủ trên bao lương thực.”

“ Hay quá, hay quá, tốt nhất là xếp thật đầy lương thực trong phòng muội.”

Người có ý thức lo xa đâu chỉ có Lương Ông, chuyến đầu tiên đã phải tranh nhau với người ta mới mua được một xe lương thực, mà già tăng lên hai thành rồi, mang lương thực về nhà, lại chạy đi thì trời mưa to hơn, mưa lớn như bị người ta vốc nước ném vào mặt, lương thực đã tăng giá gấp ba.

Dù là thế có tiền cũng không mua được lương thực nữa.

Nhưng không ai ngờ được rằng mưa lại kéo dài liên tục ba ngày, hơn nữa càng lúc càng lớn, thế là trong thành náo loạn, chẳng ai còn để ý mưa hay không mưa nữa già trẻ lớn bé hè nhau ra trận thu hoạch lương thực, nhưng không cứu vãn nổi nữa, mưa lớn như thế, mi, cốc bị dập nát dưới đất.

Mắt thấy một năm được mùa lớn ngay trước mắt, vậy mà ông trời đổ trận mưa làm tiếng than khóc dậy đất.

Chưa hết, mưa ngớt một ngày, chưa ai kịp thở phào lại tiếp tục đợt mưa lớn nữa, liên tiếp bốn ngày sau, mưa tạnh rồi mà bầu trời không sáng sủa lên làm người ta không yên được.

Tổn thất nặng nhất không phải Trường An mà là quận Hà Đông và Hoằng Nông, trong đó quận Hoằng Nông nước ngập sâu một trượng, nhà cửa sập vô số, bách tính trèo lên chỗ cao, bụng đói than khóc.

Quận Hà Đông sáu con đê đồng loạt bị vỡ, mười sáu huyện chìm trong biển nước.

Hữu Phù Dung nhiều rừng núi, mưa lớn gây lũ làm sạt núi, đường xá từ Hữu Phù Dung tới Trường An bị sụt lờ, quan phủ liền một lúc trưng tập tám vạn dân phu, ngày đêm mở đường.

Nơi khác thì không kịp để ý tới nữa, quan phủ chỉ muốn tranh thủ thông đường tới Hữu Phù Dung, dẫn đại quân ra, ứng phó với dân biến sắp tới.

Không khí đường phố khẩn trương, trừ khi không còn cách nào khác, nếu không chẳng ai muốn ra đường, vì quân binh khắp nơi, chỉ một trận mưa thôi mà thành trì phồn hoa biến thành tòa thành chết.

Cánh cổng tiểu viện tử Vân gia đóng chặt, bất kể ai tới đều không mở cửa, trong nhà toàn người già trẻ nhỏ, cường đạo mà tới thì phiền.

“ Chỉ được ăn lửng bụng, phải liên tục kêu đói, không được cho người ta biết nhà mình có lương thực, quan phủ đang trưng thu lương thực đó.” Lương Ông suốt ngày ghé vào khe cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quay lại quát Tiểu Trùng đang bê cái bát cơm lớn:

Tiểu Trùng quát một tiếng sợ giật bắn mình, rối rít dấu bát cơm sau lưng.

Đại Hóe Lý còn tương đối yên tĩnh, vì nơi này nhiều nhà quan thân quý tộc, không chỉ có binh sĩ, mà càng có hộ vệ ngày đêm canh gác, Vân gia ở gần hầu phủ, vì thấy được hưởng lây. Càng đi về phía trước, đến khu vực chỉ có căn nhà thấp bé, tây thị, đông thị, người khóc lóc kêu gào, cách rất xa vẫn nghe thấy.

Phía đông Vân gia là phủ Trường Bình hầu, phía tây là nhà giám sự Thượng Lâm thư, một ông già râu rất dài, lúc này cũng đang đứng trên lầu gác nhìn ra xa.

Thấy ông ta nhìn sang, Vân Lang khom người thi lễ, ông già đáp lễ, nhìn một hồi rồi thở dài vào nhà.

Với Vân Lang mà nói đây không phải là trận mưa lớn, y từng thấy những trận mưa lớn hơn nhiều rồi, Quan Trung ở thời y từng mưa tới nửa tháng, cả thế giới đưa tin Quan Trung gặp thiên tai lớn. Nhưng chỉ vẻn vẹn tin tức hô vài tiếng, dưới sự quyên góp của quần chúng, thiên tai qua đi nhanh chóng.

Chưa từng nghe nói nhà ai thiếu cái ăn, chưa từng nghe nói nhà ai bị bắt đi sửa đường, chỉ có đám doanh nhân hoan hô yêu cầu xây dựng lại vùng thiên tai, cuối cùng ăn tới béo nung núc.

Mỗi người đóng 100 đồng thôi mà, đáng gì đâu.

Đâu có thể ngờ Dương Lăng nhộn nhịp, vẻn vẹn chỉ một trận mưa mà tan nát thế này.

"Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa" Đó là câu mà Vân Lang nghe thấy nhiều nhất trong những ngày vừa qua.

Mỗi ngày đều nhìn thấy phó dịch nhà người ta bị quân binh dùng thằng trói thành xâu mang đi, có quan chức trên người đúng là cái tốt, thương nhân thì gặp họa rồi, chỉ cần gặp phải năm thiên tai, bọn họ thành lợn béo lớn nhất trên đời.

Trác thị hẳn không thoát.

Bình Luận (0)
Comment