“ Ta bỏ ra một vạn tiền ... những một vạn tiền ... bọn chúng vẫn mang hết phó dịch nhà ta đi.” Lần đầu tiên thấy nữ chủ nô kiêu ngạo nói với giọng ấm ức ứa nước mắt, Vân Lang cảm thấy rất thoải mái.
Trong xưởng rèn lúc này còn lại toàn phụ nhân, không có lấy một nam nhân, chính xác thì không còn tráng đinh nào, mà trộm cướp bắt đầu nổi lên khắp nơi, có chuyện nhà phú hào bị loạn dân xông vào cướp bóc, còn làm nhục nữ quyến. Bình Tẩu vội vàng đưa Trác Cơ tới Vân gia lánh nạn, khu vực này có trọng binh canh gác, sẽ an toàn hơn, còn ông thì ở lại trông nhà.
Mãi mới nghe xong Trác Cơ trút giận xong, Vân Lăng thở dài:” Đại tiểu thư, chuyện đã thế nói nhiều vô ích, nàng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Nghe vậy Trác Cơ mới để ý nửa gian phòng Vân Lang đã chất đầy bao lương thực, xếp tới trận trần, ngạc nhiên:” Ngươi mua nhiều lương thực thế làm gì?”
“ Khi trong thành bán lương thực cũ dọn kho chuẩn bị chỗ cho lương thực mới liền mua, chỉ vì một chữ thôi, rẻ.” Vân Lang nhún vai, lần này coi như y gặp may:
Trác Cơ chẳng còn chú ý thân phận, ngồi phịch xuống bao lương thực, yếu ớt nói:” Bán lương thực cũ, nhập lương thực mới là chuyện năm nào cũng làm, ai mà ngờ, lương thực mới thu hoạch tới nơi lại mưa, ông trời không cho người ta đường sống nữa.”
Vân Lang thấy hai mắt Trác Cơ đỏ hoe, tinh thần sụt giảm, tóc tai lộn xộn, rõ ràng thời gian chẳng ngủ ngon, mỹ nhân luộm thuộm vẫn mang phong tình riêng, Vân Lang đi trải giường:” Ngủ chút đi, ta nấu cho nàng chút cháo gạo.”
“ Ngủ giường của ngươi?” Giọng Trác Cơ cao vút lên:
Đúng là đại tiểu thư, đã đi chạy nạn rồi còn làm cao, Vân Lang bực bội:” Không thích thì nằm trên bao lương thực ấy.”
Nói xong đi luôn.
Trác Cơ khẽ hừ một tiếng, bao lương thực cứng đờ, ngồi đã thấy đau mông, phòng đầy mùi lương thực, không khó ngửi, tất nhiên không dễ ngửi, nàng không quen, không thích, đành sang giường. Kiểm tra không có thứ gì khác thường, từ từ cẩn thận ngả lưng xuống, cứ như sợ đụng vào cái gì bẩn vậy, đến khi lưng chạm xuống giường, mới nhận ra toàn thân ê ẩm.
Ngạc nhiên là giường Vân Lang rất sạch, không có mùi mồ hôi nồng của nam nhân, mà có mùi man mát, thảm trải giường rất êm, giống như là được hơ lửa, khô ráo. Cái gối đầu rất lạ, sờ thử, bên trong kiểu vỏ trấu, ai gối thứ mềm oặt này chứ, nàng cho rằng hẳn nhà nghèo mới dùng, nàng dùng cái gối ngọc, hối hận vì không mang cái gối yêu thích theo.
Mưa phùn li ti, thời tiết mát mẻ, rất thích hợp cho việc ngủ, Trác Cơ vừa chạm đầu xuống gối không lâu đã ngủ say.
Thực ra không cần biết Trường An xảy ra chuyện gì, thiên tai hay binh họa, thân phận nàng như thế, làm sao thiếu một cái giường êm ái an toàn cho nàng chứ.
Tới Vân gia tá túc là ý của Bình Tẩu, trời mưa tới ngày thứ ba, nghe tin lương thực tăng giá, ông ta không khỏi cảm thán:” Ngay cả ông trời cũng giúp y.”
Vì thế nhân quân binh tới nhà bắt tráng đinh, tối qua lại có người leo tường vào nhà trộm lương thảo, Trác Cơ đang lục thần vô chủ, ông liền đích thân đánh xe đưa nàng tới Vân gia tá túc.
Bởi vì Quan Trung gặp thiên tai lớn làm hỏng chuyện Trường Bình kiềm chế Vân Lang, lúc này nàng không có tâm tình và thời gian để ý tới chuyện đó, cứu tai, phòng tai, cùng phòng dân biến mới là quan trong nhất.
Bây giờ chỉ cần Vân Lang muốn, y thích bao nhiêu phó nhân, quan phủ bán cho y bấy nhiêu, chỉ cần y đảm bảo nuôi họ ăn no bụng, đảm bảo bọn họ không tạo phản là được.
Có lẽ do mấy ngày qua lo lắng mệt mỏi quá độ, Trác Cơ ngủ liền một giấc tới tối mới lờ mờ tỉnh lại.
Trước tiên lọt vào mắt là bao tải lớn, nàng giật mình choàng tỉnh, đang định chạy khỏi phòng mới chợt nhớ ra là mình ở Vân gia chứ không phải xưởng luyện sắt.
Bình thường nàng chỉ cần thức dậy là lập tức có thị nữ tới hầu hạ rửa mặt, thay y phục, bây giờ chỉ có một mình nên ngồi ngây ra đó không biết phải làm gì.
Cửa két một tiếng mở ra, Sửu Dung bê một chậu nước vào:” Đại nữ đã dậy, vừa rồi tiểu lang còn hỏi người.”
Trác Cơ thấy nữ tử này quen mắt, hỏi:” Ngươi tên là gì?”
“ Tỷ tử là Sửu Dung, là do Đại nữ đặt tên cho.”
Trác Cơ không ấn tượng gì cả, nhìn kỹ lại thì thấy nha đầu này không phải là xấu, cái mặt tròn tròn, cười lên khiến người ta thoải mái:” Cái tên này không hay, đổi đi.”
“ Tiểu lang nói đây là cái tên hay, tên càng xấu càng dễ nuôi, bây giờ tỳ tử sống rất tốt.” Sửu Dung cười rạng ngời hạnh phúc:
Trác Cơ được Sửu Dung hầu hạ rửa mặt, nàng loáng thoáng nhớ ra, kỳ thực nha hoàn béo như thế đâu nhiều, hỏi:” Không ai trêu ngươi chứ?”
“ Tiểu lang suốt ngày nói tỷ tử ngốc, sau đó lại lắc đầu thở dài.”
Ý Trác Cơ là nói tới cái tên với dung mạo của Sửu Dung, nghe Sửu Dung nói thế, cũng chẳng nhắc lại, nàng không có thói quen nhiều lời với nô phó.
Nàng ngủ suốt từ sáng tới tối, bữa trưa cũng bỏ qua.
“ Không quen à?” Vân Lang thấy Trác Cơ cầm bát cháo hồi lâu không chịu ăn thì hỏi, sau đó thở dài:” Để lát nữa ta làm cho nàng ít cháo thịt, ăn tạm đi cho đỡ đói.”
Trác Cơ khẽ lắc đầu, hít sâu một hơi dùng thìa múc từng thìa cháo một ăn.
Đáng lẽ hôm nay còn có đậu hũ, người Vân gia thích ăn đậu hũ, hôm qua còn có một giỏ đậu hũ, nhưng Lương Ông không nỡ ăn, để lại cho Vân Lang, ai ngờ chỉ qua một đêm đậu hũ chua rồi, thời này không có ớt, y cũng lười chẳng muốn làm đậu hũ thối, định vứt đi.
Nhưng vứt lương thực còn ăn được với Lương Ông mà nói chẳng khác nào lấy mạng ông ta, ôm chặt giỏ đậu hũ cầu xin Vân Lang, thứ tốt như vậy không thể vứt, ông ta sẽ ăn hết.
Trận mưa quá bất ngờ, rau trong nhà đã ăn hết, thịt chỉ còn ít thịt khô, nhà mỗi các loại gạo là nhiều.
Nhìn Trác Cơ tuy nhíu mày, song vẫn ăn từng thìa cháo nhạt một, không kêu ca, Vân Lang khẽ mỉm cười, nữ nhân này chưa phải hết thuốc chữa.
“ Ngươi dự trữ nhiều lương thực thế làm gì, dù là tai hoang, đến năm sau cũng vẫn có lương thực từ trong đất mọc ra. Đợi mưa dừng lại, đường xá thông, lương thực các nơi khác sẽ đổ vào Trường An, không bằng nhân lúc này mà bán đi.”
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với vị thế ngang bằng, Vân Lang lắc đầu:” Ta chuẩn bị lưu đủ trong nhà ăn, còn lại đưa tới Thượng Lâm Uyển.”
Trác Cơ vỗ tay bừng tỉnh:” Biện pháp hay, ngoài núi gặp nạn, không lý nào trong núi mưa thuận gió hòa, đám dã nhân càng thảm. Lúc này ngươi mang lương thực tới Thượng Lâm Uyển, không cần đi bắt, đám dã nhân đói bụng tự mò tới, vậy không phải là chẳng cần chết người mà vẫn bắt được nô lệ đúng không?”
Vâng Lang nhìn nữ chủ nô xinh đẹp trước mắt mãi mới nghiêm túc nói:” Người bên ngoài ít nhiều còn có đường sống, người trong núi chẳng ai quản, giờ lại là lúc giao mùa rồi, chẳng trồng trọt được gì nữa, hạ thu còn kiếm được ít rau dại, tới mùa đông, trong núi sẽ vô cùng thê thảm.”
“ Thiên tai như thế còn nói gì tới nô lệ, ta lo ông trời phạt, số lương thực này cho họ ăn, không cần biết có làm nô phó cho nhà ta không, cứ ăn no bụng trước, đừng để thành lương thực trong miệng dã thú. Con người phải có tình thương đồng loại, bất kể thế nào, đó là thứ cơ bản.”
Trác Cơ lắc đầu không sao hiểu nổi suy nghĩ này của y, con người phân trên dưới sang hèn không phải là điều hiển nhiên sao, y lại muốn coi tất cả ngang nhau, nàng không muốn tranh luận, ở vấn đề này, Vân Lang rất cố chấp.