Vân Lang rời nơi ở của Hà Sầu Hữu hồn vía cứ đâu đâu ...
Lưu Lăng phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, nàng tựa hồ là một nhà chính trị gia ưu tú, tài năng của nàng bị toàn bộ đánh giá thấp rồi, ai cũng cho rằng nàng là nữ nhân dùng sắc dục đạt mục đích, nhưng khi nàng có đủ lực lượng để hỗ trợ dã tâm của mình, bộc phát ra hào quang không ai dám nhìn thẳng.
Nếm sớm biết có ngày này, năm xưa Vân Lang nhất định giữ nàng lại Vân gia trang tử, làm cô nương ngốc vô tư như Tô Trĩ cũng tốt hơn bội phần.
“ Ta đã chế tạo ra một con quái vật.” Vân Lang lẩm bẩm:
Tào Tương cười khổ:” Lời này đừng nói ra ngoài, huynh đệ chúng ta biết với nhau là được.”
Hoắc Khứ Bệnh bóp vai Vân Lang:” Không cần áy náy, như thế mới thú vị, chứ giết một đám người không có sức kháng cự thì đâu ra vinh diệu.”
Lý Cảm xoa xoa tay:” Chuẩn bị thôi, bốn huynh đệ chúng ta lại lần nữa sát vai bên nhau đi Bắc Hải.”
Giản Phàm cảm kích nhìn đám huynh đệ, nhanh chóng ổn định lại tinh thần:” Đoán chừng là không đi Bắc Hải đâu, thế giới bao la như vậy, bản đồ thế giới trong thư phòng ta, Lưu Lăng hẳn đã thấy rồi, tội gì lại tử chiến với quân Hán để bảo vệ nơi cùng khổ như thế, người Hung Nô là dân du mục, nơi nào có nước, có cỏ xanh là chỗ an thân lập mệnh của họ.”
Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn không để trong lòng:” Nếu thế vó ngựa của ta sẽ theo bước chân người Hung Nô ra ngoại vực xem thế nào, tốt nhất có thể đi tới tận chân trời góc biển, ta muốn xem thế gian này rốt cuộc rộng lớn cỡ nào. Chẳng lẽ các ngươi không thế cả đời rong ruổi trên đường, cả đời chinh chiến không phải là khoái hoạt sao?”
Tên này giống Hung Nô hơn người Hung Nô, trong ánh mắt tha thiết của hắn, Vân Lang, Tào Tương, Lý Cảm đồng loạt lắc đầu, biểu thị không ai muốn điên cùng hắn hết làm Hoắc Khứ Bệnh ỉu xìu lập tức ...
Bên trong Trường Môn cung, tâm tình Lưu Triệt vô cùng tệ, ngực nhấp nhô lên xuống chứng minh thời khắc này phấn nộ đang bành trướng, máu trong huyết quản sôi trào.
Vương Ôn Thư bò ra trên mặt đất, trán áp sát sàn nhà, tấu trương điều tra của hắn đã trình lên hoàng đế nửa canh giờ, hoàng đễ không nói một lời.
Hắn biết bản tấu này sẽ gây lên đợt sóng dữ đáng sợ thế nào trên triều, thương nhân Bành Anh Tố được các huân quý coi là thượng khách không ngờ là Bành Xuân, chẳng những nắm giữ Quỷ nô quân, càng là đầu mục mật thám ở đất Hán của Lưu Lăng.
Một người như thế thông qua các loại kỳ trân dị bảo hóa trang bản thân, thành kỳ nhân trong miệng huân quý, ai ai cũng coi được giao du với hắn là vinh hạnh.
“ Đã bắt được hắn chưa?” Giọng như cánh cửa bị kẹt của Lưu Triệt vang lên trong đại điện:
Vương Ôn Thư vội đáp:” Bẩm bệ hạ, các loại dấu hiệu cho thấy, Bành Xuân đã rời Thượng Lâm Uyển tới nước Đại.”
“ Xem ra nước Đại đã thành nơi cho Quỷ nô quân mặc sức ra vào rồi, Đại vương Lưu Tham không thể giữ nước, chiếu lệnh trừ quốc.”
Vương Ôn Thư vội vàng đứng thẳng lên:” Khởi bẩm bệ hạ, Đại vương mang trọng bệnh, sớm không thể trị quốc, từ năm Nguyên Sóc thứ sáu phó thác cho Đại quốc tướng Đinh Mạc, Đại tào duyệt Vương Nghiêm. Vi thần đã tra thực, ý chỉ của Đại vương khó rời vương thành đã lâu, bệ hạ muốn hỏi tội là tội của Đinh Mạc, Vương Nghiêm.”
Những lời này làm hoàng đế đang phẫn nộ thở ra một hơi dài, tâm tình bình ổn hơn nhiều:” Lệnh Cấp Ảm làm Đại quốc tướng, Trương Chiêu làm Đại tào duyệt, đình úy phủ mau mau phái người đi bắt Đinh Mạc, Vương Nghiêm tiến kinh.”
Vương Ôn Thư nhận lệnh nhưng không đi, vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương trên tay hoàng đế, hắn tin hoàng đế còn có việc trọng yếu hơn nữa cần hắn làm.
Không ngờ hoàng đế đứng dậy, tới bên lư hương, đốt tấu chương trong tay, tận mắt nhìn nó biến thành tro tàn:” Cơn giận này trẫm nuốt xuống, xem xem Lưu Lăng còn thủ đoạn gì hơn người để trẫm phải hối hận vì năm xưa không giết ả.”
Vương Ôn Thư cúi đầu rời khỏi đại điện, lòng chưa hết chấn kinh, khí phách này của hoàng đế làm thần tử vừa kính phục cũng vừa sợ hãi.
Người tiếp xúc với Vân Lang thời gian dài thường tổng kết ra một điều, đó là trên thế giới này luôn có những người có thể trả lời cho ngươi mọi câu hỏi, ví như Đổng Trọng Thư.
Còn đưa ra câu trả lời khiến ngươi không sợ thế giới này chỉ có Vân Lang.
Lưu Triệt cho rằng mình nhận thức về thế giới của mình đã đạt trời mức độ rất cao, từ khi Đổng Trọng Thư dâng lên Nho học, hắn thấy mọi chuyện phát sinh trên đời này đều liên quan tới hành vi của hắn.
Còn về Vân Lang.
Đối với Lưu Triệt mà nói, quá trình tranh đấu với Vân Lang là quá trình tu tâm dưỡng tính, nhiều năm trôi đi, tính khí của hắn trở nên ôn hòa hơn nhiều, cho dù vẫn thích giết người, nhưng mấy năm qua, chuyện tàn khóc nhất hắn làm là đẩy cả Vô Diêm thị lên Hoành Đảo.
“ Ông trời có mắt.” Đó là lần thứ ba Vương Ôn Thư nói câu đó trước mặt Vân Lang rồi:
Vân Lang chuyên môn thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời, sau đó nghi hoặc nói:” Có thấy đâu.”
Vương Ôn Thư cười:” Có đấy.”
Vân Lang lại lần nữa nhìn lên trời, nói rất chắc chắn:” Không có.”
Vương Ôn Thư cười dài không tranh luận với Vân Lang chuyện ông trời rốt cuộc có mắt hơn nữa, từ thái độ của Vân Lang hắn đã hiểu rồi, Vân Lang không tích cực, thậm chí trách hắn lắm chuyện với kiến nghị mở rộng phạm vi truy cứu trách nhiệm, tóm lại là không muốn dính líu gì hết.
Có thái độ này là được rồi, hiện giờ tâm tình của Vương Ôn Thư rất tốt.
Tiễn Vương Ôn Thư đi, Vân Lang cũng rất hài lòng, kỳ thực y cực ghét loại người này, nhưng lại không thể quá đắc tội, cho nên Vân Lang đành đóng giả cao nhân.
Trong ba người đi cùng nhau ắt có thầy của ta, Vương Ôn Thư ắt hiểu rất sau câu này, hành động tưởng chừng ngốc nghếch thực chất vô nghĩa của Vân Lang đủ để loại người thích đem chuyện suy nghĩ sâu xa hơn tha hồ thỏa mãn, nghiền ngẫm ra cái gì là chuyện của hắn. Mà con người chỉ thấy thứ mình muốn thấy, đương nhiên suy đoán theo chiều hướng có lợi cho mình.
Thế là Vân Lang rảnh việc, có tâm tình chú ý tới chuyện khác.
Trương An Thế gần đây rất đáng ghét.
Hắn đã từ bỏ yêu cầu khắt khe với bản thân, suốt cả ngày ăn uống thỏa thuê, còn nhiễm thói xấu của cha hắn, rảnh rỗi lại tới thanh lâu.
Gần đây nhiều việc cho nên Vân Lang không có thời gian và cơ hội giáo huấn hắn, thấy hắn từng bước sa đọa, Vân Lang tuyệt đối không chấp nhận.
Giờ rảnh rồi vốn còn định nói chuyện đàng hoàng với hắn, không ngờ đẩy cửa phòng ra nhìn thấy bên cạnh tên đó chất hai núi băng, trước mặt đặt cái nồi thịt sôi sùng sục, quá đáng hơn nữa đối diện là Tào Tín, Hoắc gia tam tử, Lý Vũ, đứa nào đứa nấy cởi trần, còn ca hát nói cười uống rượu tưng bừng.
Thế là Vân Lang sôi máu dùng roi đuổi cho chạy khắp trang tử.