Ý nghĩa tối cao của sinh mệnh là tiếp nối di truyền, nhìn từ điểm này thì Vân Lang hiện giờ rất thành công, có bốn đứa con rồi. Nhưng Vân Âm, Vân Triết sau khi biết mình có thêm những hai đứa em nữa thì vừa vui vừa buồn, lo mất đi sự sủng ái của cha, thế là suốt ngày quấn lấy Vân Lang làm nũng.
Tống Kiều không lo, vì trưởng tử kế thừa ở Đại Hán là biểu hiện nhận mệnh từ trời, cho dù trượng phu có yêu thương Tô Trĩ nhất thì cùng lắm cho có thể cho hai đứa bé đó một phần gia nghiệp thôi, dù sao thì gia nghiệp to lớn của Vân thị không thể do một người nắm giữ được nữa.
Suốt cả tháng 7, Vân thị chỉ mở tiệc đãi khách.
Nghỉ ngơi phục hồi trở lại, Tô Trĩ hào khí ngút trời ngồi giữa một đống phụ nhân, bên cạnh là hai nhũ nương bế hai đứa bé như môn thần, tiếp nhận lời chúc mừng của rất nhiều quý phụ mà nàng còn chẳng gọi được tên.
Chuyện sư huynh tự mình đỡ đẻ cho nàng đã truyền khắp nơi rồi, được sủng ái như thế, chưa từng nghe nói, ai dám coi nàng chỉ là tiểu thiếp bình thường nữa.
Chỉ là mở tiệc tuy lớn, nhưng người tới không nhiều, đa phần là gửi quà mừng, mà nữ chủ nhân tới nhiều hơn nam.
Tất nhiên không phải vì không nể mặt, mà vì nguyên nhân khác.
Hôm đó Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm được Hà Sầu Hữu gọi tới sơn cư của mình.
Hà Sầu Hữu thích sống yên tĩnh, cho nên chỗ ở của ông là nơi xa nhất trong Vân thị trang tử, có hai hoạn quan già đi theo hầu hạ, hai người này đều là do A Kiều tặng, chứ bảo ông mỗi ngày tới Vân thị ăn cơm thì làm khó rồi.
Không phải là Vân Lang keo kiệt không phái người tới, mà làm thế để Hà Sầu Hữu phải quay về trang sống, nơi đó có đám trẻ con, ông ta sẽ đỡ cô đơn, không ngờ A Kiều chẳng biết gì, làm hỏng việc.
Khi đám Vân Lang tới thì Hà Sầu Hữu đang chẻ củi, bên cạnh củi chất thành đống tỏ, cho thấy lão già này còn lâu mới chết được, thấy họ ném rìu sang bên, mời vào nhà nói chuyện.
Hoạn quan già mang trà nước lên rồi khom người lui ra, tuy có tuổi nhưng chân tay nhanh nhẹn lắm, là người quen làm việc.
“ Không cần phải nhìn, không có gì đặc biệt hết, bọn họ ở Trường Môn cung chỉ là nô tài già bị người ta ức hiếp, tới đây ít nhất còn được ăn no mặc ấm, sống thanh nhàn. Lão phu sống yên tĩnh nhiều năm, bệ hạ cũng quên rồi, bí mật ta biết không phải là bí mật nữa, không ai nhớ tới ta, cuối cùng có thể sống tự tại rồi.”
Nếu Hà Sầu Hữu nói không vẫn đề thì còn đáng tin hơn chiếu chỉ của Lưu Triệt, Vân Lang không truy cứu nữa, cầm chén trà lên gật gù:” Thế thì phải sống thật có tư vị, không phải ta nói ông, trước kia ông sống chẳng thể coi là sống được.”
Hà Sàu Hữu cười lớn:” Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?”
Tào Tương buồn chán nhìn cái sơn cư không lớn nhưng rất u nhã này, vốn được xây dựng ở chỗ hướng về ánh mặt trời, vậy mà trong phòng lại treo cái rèm dày che hết cả ánh sáng, phòng tối om om ẩm thấp, mùa hè lại còn đốt lửa trong phòng, ở đây khó chịu cực.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không thoải mái:” Lão gia tử, đây là chỗ ở, sao lại biến thành hình phòng thế?”
“ Có chỗ thích hợp dùng tạm là được rồi, dù sao nhiều năm cũng quen.” Hà Sầu Hữu không thích nói nhiều về cuộc sống riêng, đi vào chủ đề chính:” Tên tư lại đó vốn là thuộc hạ của Hoài Nam vương, sau khi ông ta chết, Lưu Lăng tiếp nhận tai mắt của Hoài Nam quốc gài ở Quan Trung, bây giờ Lưu Lăng là chúa công của những kẻ đó. Bọn chúng đều là gia thần, cho nên dù biết Hung Nô sắp bại vong vẫn tiếp tục trung thành với Lưu Lăng.”
“ Mấy đứa các ngươi bao năm qua bận rộn, Lưu Lăng cũng không nhàn rỗi, phía Hung Nô thì nghỉ ngơi dưỡng sức, phía Quan Trung thì lập mạng lưới tai mắt, qua ba năm bố trí, có thực lực không tệ, ít nhất giết đại thần trong triều gây hỗn loạn là không thành vấn đề.”
Tào Tương có chút sốt ruột:” Bọn chúng đã làm chưa?”
“ Bắt đầu rồi, Vân hầu ngài rất xui xẻo đấy, được xếp hàng đầu, theo lời Nông Tang, ưu tiền hàng đầu là bắt ngươi, giết là thủ đoạn cuối cùng.” Hà Sầu Hữu cười khà khà trêu:” Tiểu tử giỏi lắm, bao năm như thế vẫn khiến nữ nhân lẳng lơ như Lưu Lăng nhớ nhung, ha ha ha.”
Tào Tương kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Hà Sầu Hữ là người chết, vậy mà người chết lại biết nói đùa, to gan hỏi thử:” Tiểu tử có thể duỗi thẳng chân ra ngồi không?”
Nụ cười trên mặt Hà Sầu Hữu dần biến mất, lạnh lùng nói:” Người biết lão phu lợi hại ngày càng ít, người sợ lão phu chỉ còn lại mấy đứa các ngươi, đợi lão phu chết rồi ngươi tha hồ phóng túng.”
Tào Tương vâng dạ rót trà mời lão già, Hoắc Khứ Bệnh xem ghi chép thẩm vấn, lẩm bẩm:” Chúng nhắm vào Tây Vực tam thập lục quốc sao?”
“ Chúng đã không đánh được Đại Hán ta, vùng Bắc Hải lại xa xôi lạnh lẽo khắc nghiệt, không phải chỗ ở lâu được, nơi như thế Lưu Lăng làm sao thỏa mãn được? Người Hung Nô coi đó là đất tổ chứ Lưu Lăng tuyệt đối không, mở rộng ra ngoài là tất nhiên.”
“ Còn nữa, Y Trật Tà đã đi hầu hạ thần Côn Lôn rồi, bây giờ Đại thiền vu của Hung Nô là Mạc Hồ Nhĩ nhi tử của Lưu Lăng, Mông Tra giờ thành Tả Hiền Vương, suốt ngày ở trong lều của Lưu Lăng, như Đại thiền vu vậy. Ta toán chừng, Mông Tra cứ tiếp tục thế này sẽ thành Y Trật Từ thứ hai.”
“ An bài Nông Tang tiếp cận ngươi là một người Hán tên Bành Xuân, ngươi quen tên này, hắn hiểu rất rõ ngươi, nên mới đổi kẻ tên Trương Xuân đó thành Nông Tang, quả nhiên ngươi xem danh sách có tên này liền chọn ngay.”
Vân Lang mặt khó coi, Bành Xuân là kẻ môi giới trao đổi tù binh giữa Hung Nô với quân Hán ở Câu Tử Sơn năm xưa:” Vậy đồng bọn của hắn thì sao?”
“ Chỉ có một kẻ, khi ta theo lời khai của hắn tìm tới nơi thì người đi lầu trống rồi. Tên này cố ý trì hoãn một ngày mới khai ra đồng bọn của mình, chứng tỏ bọn chúng liên hệ với nhau có hạn chế thời gian, vượt quá một ngày chứng tỏ đã xảy ra chuyện, đồng đảng tất nhiên sẽ bỏ trốn. Không ngờ ả nữ nhân Lưu Lăng này lại thông minh như vậy.”
Hà Sầu Hữu đứng dậy, mở cánh cửa bên trong cùng nói:” Vào xem đi.”
Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đi theo, chỉ có Tào Tương vẫn ngồi tại chỗ uống trà, sau cảnh cửa đó có cái gì, hắn không có chút tò mò nào hết.
Từ nhỏ nhìn thấy biểu ca bị Hà Sầu Hữu cắt chỉnh tề đặt lên đĩa, hắn đã mất hứng thú với các tác phẩm của Hà Sầu Hữu rồi.
Căn phòng rất sạch sẽ nhưng mùi máu tanh gắt mũi, Nông Tang trần truồng treo lên tấm ván gỗ, hắn bị lộ da toàn thân mà vẫn còn sống, nhưng chắc chắn được chết mới là điều hắn muốn.
“ Dưới tay lão phu mà kiên trì được một ngày, coi như là kẻ trung trinh với Lưu Lăng rồi.” Hà Sầu Hữu nói rồi cầm một cái lông vũ quét qua người Nông Tang, toàn thân hắn tức thì căng lên vì đau, có thể nhìn rõ cả cơ thịt hoạt động thế nào, nhưng không nghe thấy tiếng kêu, Hà Sầu Hữu chỉ:” Lưỡi hắn bị ta khâu lại rồi, đợi hắn nếm đủ đau khổ, khi ta thả ra, bất kể ta hỏi gì, hắn cũng sẽ mau chóng khai ra.”
Hình phạt của Hà Sầu Hữu đơn giản mà thô bạo, ông ta dùng cơn đau dời non lấp biển để đè bẹp ý chí của Nông Tang, nhìn hắn mà Vân Lang không khỏi liên tưởng cảnh ngộ Ngân Bình gặp phải.
Mấy ngày qua đại môn Trường Môn cung đóng chặt, hoàng đế cùng với văn võ đại thần không ai ra ngoài, chuyện quá quỷ dị.
Quay trở lại đại sảnh, Hà Sầu Hưu ngồi bên cái lò lửa, thong thả pha trà chẳng có gì khác ông già bình thường, nhưng có đôi mắt như đọc thấu tim gan người khác:” Biết hài lòng đi, lúc này bốn đứa các ngươi tiêu diêu bên ngoài, đám người trong Trường Môn cung không biết hâm mộ cỡ nào. Ả thị nữ của Lưu Lăng đó không khai thì có lẽ thiên hạ thái bình, khai ra mới là phiền toái liên miên. Bệ hạ biết chuyện đám người kia làm thế nào cũng tra tới cùng, với tính của bệ hạ, thế nào cũng nhổ tận gốc, mà nhổ tận gốc thì dính líu quá lớn.”
“ Lưu Lăng chỉ dùng hai nghìn Quỷ nô quân mà khiến Đại Hán ta để lại vết thương lớn như thế, Vân Lang, ngươi tính sai rồi, đáng lẽ khi thấy thị nữ đó, ngươi phải lập tức ra lệnh giết chết mới đúng.”
“ Khi không biết bệ hạ còn có thể khoan dung độ lượng một chút, một khi biết rồi, còn có thể để đám sâu một đục khoét quốc gia sao, đợi đi, một trận đồ sát đẫm máu sắp bắt đầu rồi, đây mới là mục đích thực sự Lưu Lăng phái Quỷ nô quân vào Thượng Lâm Uyển.”
Ba người Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đồng loạt nhìn Vân Lang, thành tựu của Lưu Lăng bây giờ không thể không tính "công" của y năm xưa, cho dù chỉ là vô tình.
“ Về đi, chuyện này không liên quan tới các ngươi, ngàn vạn lần đừng chuốc lấy phiền toái, bệ hạ một khi hạ quyết tâm là tuyệt đối không mềm lòng đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh đứng lên trước tiên, hướng về phía Hà Sầu Hữu vái một cái thật sâu, những lời này trừ người thân, khó có thể nghe thấy.