Chúng ta chém giết tựa dã thú
Máu ta chảy không có ý nghĩa gì
Đổ máu hi sinh đổi lại tiền
Chất đầy túi chủ nô
Bây giờ
Chúng ta chiến đấu vì bản thân
Cho dù chiến tử nơi đất khách
Người xa lạ
Nếu ngươi có tới Tư Ba Đạt (Sparta)
Hãy nói với mẫu thân ta
Ta chết trên chiến trường
Không phải là giác đấu chết vô nghĩa ...
Người Tư Ba Đạt tới từ Đại Tần không nhiều, chỉ có ba mươi mấy người, vậy mà bằng vào ba mấy người còn sót lại này bị lớp lớp giáp sĩ vây quanh vẫn hào hùng hát lên khúc ca bi tráng khiến người ta phải sợ hãi.
Lưu Triệt và những người khác không hiểu nổi dù chỉ một chữ, nhưng không ai ngăn cản, lặng lẽ đợi bọn họ hát xong, đó là sự tôn kính tối thiểu với dũng sĩ.
Những người Ba Đạt Tư hát xong cởi chiến giám trên người, nhặt lấy khiên tròn, trường mâu, rụt người xuống nấp sau khiên, một người rống lên:” Hoàng đế, Y Lợi Á khiêu chiến với ngươi.”
Đây là một câu tiếng Hán, nói rất chuẩn, xem ra hắn đã học câu này lâu rồi.
Lưu Triệt ở trên tường cung mặt co giật, vừa rồi hắn còn thấy những dũng sĩ này vô cùng chất phác, nếu như quỳ xuống thề trung thành, nói không chừng tha hết tội trạng, giờ bị câu nói này hủy hết.
Trên tường thành vang lên tiếng trống, sau đó long kỳ chĩa xuống.
Vân Lang chỉ còn biết thở dài, hời hợt:” Tên nỏ chuẩn bị.”
Lý Lăng cực kỳ khoái hoạt vô cùng, vẫy cờ soái của Vân Lang, lập tức xạ thanh doanh dưới tiếng quát của khúc trưởng, truân trưởng bắt ra đợt tên đầu tiên.
Những giác đấu sĩ đó không còn đường sống nữa, tiếng la hét vang lên liên hồi.
Cho dù Lưu Triệt có muốn tha cho những người Tư Ba Đạt này thì thời khắc hắn cầm vũ khí chĩa vào hoàng đế là vận mệnh của hắn đã được định đoạt.
Thời khai quốc vì nhiều nguyên nhân có thể bỏ tôn nghiêm của mình để tiếp nhận khuyên hàng địch, rõ ràng thời này không còn như thế.
Thế nên cuộc chiến biến thành xử quyết.
Vân Lang không quan tâm tới những giác đấu sĩ kia, mà y quan tâm tới phía hoàng đế, dù sao những mũi tên quân của y bắn ra hướng về phía hoàng đế.
Thi thoảng một hai mũi tên bắn đi quá mạnh, vượt qua chỗ những giác đấu sĩ rơi vào đội ngũ giáp sĩ quân Hán, bị giáp sĩ dễ dàng gạt đi, chuyện thường xảy ra trên chiến trường, không ai để ý.
Trên tường thành lại lần nữa vang lên tiếng trống, Vân Lang thở dài phất tay, Lý Lăng lần nữa phát lệnh, nhưng lần này bắn ngang.
Tào Tương tới khi những giác đấu sĩ chết hết mới buông ống tay áo Vân Lang ra, lòng bàn tay hắn đã đấm mồ hôi, bắn tên về phía hoàng đế cần có dũng khí rất lớn.
Hoàng đế sao lại hạ quân lệnh như thế, trời mới biết, nhưng e rằng người cậu này của hắn giờ không tin ai nữa.
May mà chiến sự kết thúc rồi, Tào Tương vội vàng giật tay áo Vân Lang bảo y mau chóng lui quân, tránh cái chỗ thị phi này. Quân đội lùi lại ba dặm không chỉ có nha binh của Vệ tướng quân phủ, còn có Kỵ đô úy của Phiêu kỵ đại tướng quân.
Lưu Triệt nhìn hai đội quân đã rời khỏi phạm vi cảnh giới của Trường Môn cung, âm trầm nói với Tùy Việt:” Hồi cung, nói với Vân Lang, đi hoàn thành nốt chuyện của y, trong vòng mười ngày trẫm muốn một Thượng Lâm Uyển bình an như xưa.”
Sáu ngày đã trôi qua.
Vân Lang thống lĩnh đại quân đi qua tất cả những nơi chưa từng đặt chân tới, trong quá trình đó đành tan mười cuộc bạo động quy mô nhỏ của nô lệ nhân hỗn loạn trỗi dậy.
Toàn bộ Thượng Lâm Uyển cuối cùng cũng yên tĩnh, thi thể nô lệ bị treo bên đường cũng được quan phủ các nơi theo lệnh của Vệ tướng quân mang đi chôn.
Cuộc chiến ở trước Trường Môn cung được Vệ tướng quân phủ truyền bá rộng rãi khắp nơi, song hành với đó, Vệ tướng quân hạ lệnh tháo bỏ gông xiềng cho toàn bộ số nô lệ còn lại.
Sau khi gông cùm được tháo bỏ, nô lệ không ai vui mừng, mà càng thêm bình tĩnh, không ai ngờ rằng lại không có thêm bạo động nữa.
Tư Mã Thiên giờ mới hiểu ngọn nguồn do dự rất lâu, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Đông Phương Sóc, thay đổi ghi chép, xóa đi câu "quan ép dân làm phản", chỉ dùng ngôn từ khách quan nhất, thực tế nhất thuật lại chuyện xảy ra vào tháng 7 năm Nguyên Thú thứ 3.
Giản Phàm dẫn quân về Phù Lệ thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị hoàng đế thu mất hổ phù, đại biểu hành động quân sự chính thức kết thúc.
Không có hổ phù, nha binh liền thuộc về tiết chế của quân tư mã Lý Lăng, Vân Lang lại lần nữa thành không quyền không thế, chỉ ra lệnh được cho 500 thân binh.
Chuyện xây dựng Phù Lệ thành vẫn tiếp tục, Vân Lang nhàn nhã về Vân thị trang viên, sống cuộc đời bán ẩn cư, vừa đúng lúc ngày sinh của Tô Trĩ cũng tới.
Vân Lang đã suốt cả đêm không ngủ, tiếng kêu của Tô Trĩ ngày một yếu, làm lòng y như lửa đốt, cuối cùng bất chấp cái thứ cấm kỵ đáng ghét, đẩy cửa phòng sinh xông vào.
Tống Kiều một thân áo gai trắng cùng với mấy bà đỡ lớn tuổi kinh nghiệm rồi rít đuổi y ra ngoài, tránh nhiễm phải thứ ô uế, nhưng bắt gặp ánh mắt như dã thú của Vân Lang không dám khuyên bảo nhiều.
Vâng Lang mặc kệ hộ, tới bên giường nắm lấy tay Tô Trĩ, mặt nàng gần như không còn huyết sắc, mồ hôi đầm đìa, rơi vào trạng thái mơ màng, khẽ vỗ má yên thương gọi:” Tiểu Trí, Tiểu Trĩ, sư huynh tới rồi.”
Tô Trĩ nghe thấy tiếng trượng phu, vừa lờ mờ mở mắt ra đã ủy khuất bật khóc nức nở:” Sư huynh, cứu muội, cứu muội với.”
Có thể nhìn ra nàng vô cùng sợ hãi, Vân Lang kỳ thực cũng thế song cố nặn ra nụ cười trấn an:” Không sao, không sao đâu, Tiểu Trĩ rất dũng cảm mà.”
Tô Trĩ mồ hôi tuôn ra như tắm, thở hồng hộc nhìn cái bụng to như muốn nứt ra của mình, cần khẩn:” Sư huynh, nếu, nếu muội không qua được … phẫu thuật lấy, lấy con của chúng ta ra, nhất định phải cứu con của chúng ta …”
“ Nói linh tinh, lớn nhỏ đều cần, chúng ta tới thế giới này là để hưởng phúc, không phải để chịu khổ! Nắm chặt tay ta, chúng ta cùng nhau vượt qua chuyện này, nào … hít, thở, hít , lại thở ... Tốt, cứ thế, cố lên, sắp được rồi ...” Vân Lang vừa nói vừa ra hiệu cho đám Tống Kiều tiếp tục:
Tô Trĩ vừa thở vừa la hét:” Hu hu, muội không cố được nữa.”
“ Vớ vẩn, tiếp tục ...”
Vân Lang chẳng nhớ mình từ phòng sinh đi ra thế nào nữa.
Mạng Tô Trĩ đúng là rất lớn, nàng thực sự đã sinh đôi, một nam một nữ, đúng như nàng vẫy hay khoe khoang với người khác, tin tức truyền đi cả trang vang lên tiếng tạ ơn thần phật.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, một đám quý phụ ở trong Vân thị đợi tin chạy vào phòng Tô Trĩ nhìn hai đứa bé.
Trác Cơ hầu hạ Vân Lang uống trà, nàng phát hiện tay y run dữ dội, không cầm được bát trà:” Thiên hạ không phải chưa có trượng phu đỡ đẻ cho thê tử, nhưng thân phận cao như chàng mới là lần đầu tiên.”
Vân Lang uống hết bát trà hồn phách mới quay trở lại, chưa hết sợ nói:” Nàng mà vẫn sinh được, ta đỡ đẻ cho nàng.”
Trác Cơ cười khúc khích đánh Vân Lang một cái:” Thiếp làm sao mà không sinh được, chẳng qua chàng tới phòng thiếp quá ít thôi.”
Vân Lang xua tay liên hồi:” Sinh cái gì mà sinh, trước kia nàng và Tiểu Kiều sinh nở ta đều không ở bên cạnh, cho nên không biết các nàng chịu khổ như thế. Sau này xem ý trời, ông trời mà cho thì chúng ta nhận, không thì thôi, dù sao có bốn đứa con, ta hài lòng lắm rồi.”
Trác Cơ nhìn Vân Lang ngồi đó thất thần như tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, nhẹ nhàng nói:” Phụ nhân sinh con vốn là chuyện đi qua Quỷ Môn Quan, làm gì có phụ nhân vì sợ mà không sinh chứ? Chàng không chê ô uế đỡ đẻ cho Tiểu Trĩ, có nam nhân nào lại đi làm chuyện dơ dáy như thế, chàng không biết lúc đó dáng vẻ chàng đáng sợ thế nào, ai cũng sợ, lo chẳng may Tiểu Trĩ làm sao thì chàng nổi điên giết người …”
Vân Lang gật đầu vỗ vỗ tay Trác Cơ an ủi, không nhớ lúc đó mình đã làm những gì, cũng hiểu bản thân gần như mất trí vậy, nếu Tô Trĩ không mẹ tròn con vuông, nói không chừng mất kiểm soát.
May, may mà hết thảy vẫn thuận lợi, ông trời chiếu còn chiếu cố y.