Hành động khác thường bên phía quân Vân Lang lọt vào mắt Lưu Triệt, quay sang hỏi Vệ Thanh:” Vân Lang đang làm gì thế kia? Sao lại dốc hết người vào chiến đấu, cả thân binh cũng không cần.”
Vệ Thanh cũng không rõ:” Y bỏ ngăn cản Quỷ nô quân tiến công, chuyển sang đột kích vào trung tâm của chúng, hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó không tầm thường.”
Lưu Triệt cúi đầu nhìn xuống cuộc chiến sắp kết thúc, cục diện này dù có thêm hơn một nghìn Quỷ nô quân cũng không thành hậu họa được.
Hoắc Khứ Bệnh là người cực kỳ mẫn cảm với chiến trường, sau khi bắt sống ba kẻ thổi tù và, phát hiện ra chuyện lạ ở chỗ Vân Lang, rút khỏi chiến trường đang lắng xuống, thấy bên cạnh Tào Tương và Vân Lang còn chưa tới sáu người tư lại thì nhíu mày, chợt phát hiện điều gì, mặt lộ vẻ kinh hoàng hét lớn.
Không để ý tới Hoắc Khứ Bệnh la hét cách đó không xa, kỳ thực chiến trường ồn ào như thế, đứng cạnh nhau nói chuyện còn phải nói to hết cỡ nữa là. Vân Lang tập trung vào Ngân Bình sắp bị các gia tướng võ nghệ siêu quần bắt được.
Một thanh đoản đao tử phía sau âm thầm đâm vào hông y, thấy sắp thành công một đao lấy mạng rồi, vậy mà Vân Lang trúng đao lại quay đầu cười nhạo.
Tào Tương cũng quay đầu, nhìn tên tư lại tay vẫn nắm chặt chuôi đao.
“ Ta nhớ tên ngươi là Nông Tang phải không? Vì tên ngươi rất đặc biệt nên chọn ngươi.” Vân Lang nắm lấy chuôi đao đẩy một cái, khiến tên tư lại sững sờ lùi ra, những tư lại khác đứng ngây như phỗng, tới giờ bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nông Tang nhìn Vân Lang rút đao trên người ra, thân đao vẫn rất sạch sẽ, lại xoay đao đâm thẳng vào bụng Tào Tương.
Tào Tương tóm lấy tay cầm đao của Vân Lang trách:” Ngươi chọc đau bụng ta rồi đấy.”
Nông Tang rùng mình, quay người bỏ chạy, nhưng chạy được hai bước quay đầu hét lớn, không ngờ rút trường đao chém Vân Lang.
Một tư lại già đưa tay tóm lấy lưỡi đao, tay còn lại đoạt lấy đao, thuận thế đã một phát, kệ tay máu chảy ròng ròng đấm mạnh vào bụng, huýt sáo gọi một con ngựa tới, đặt Nông Tang đã ngất xỉu lên ngựa.
Nhìn bốn tư lại kia, nói với Vân Lang:” Có hai tên tham ô tiền lương, một kẻ gài cháu mình vào trong quân, không tính là lỗi lớn, đối phó với Hung Nô cũng xem như tận lực, giáo huấn chút là được.”
Cuối cùng chỉ tư lại trẻ nhất:” Tiểu tử này được lắm, thân thế thanh bạch, tay chân sạch sẽ, làm việc chăm chỉ, kỳ thực chỉ cần một mình hắn là được, dù sao mọi công việc đều do hắn làm.”
Vân Lang không bận tâm, chỉ Nông Tang trên lưng ngựa:” Người này ông không thể mang đi.”
“ Mấy năm qua quá yên bình, giống như chết rồi vậy, hôm nay lên chiến trường một chuyến, chân tay ngứa ngáy, giao tên này cho ta, ta giúp ngươi hỏi ra tất cả điều ngươi muốn biết.” Tư lại già nói xong dắt ngựa đi luôn:
Ba tư lại bị điểm danh run như cầy sấy, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, chỉ có tư lại trẻ nhất là đứng thẳng tắp, rất biết quan sát, chỉ một ánh mắt của Vân Lang là hiểu ngay, tròi ba tên kia lại với nhau.
Tào Tương rút đoản đao đâm vào bụng chỉ còn chuôi ra, rung một cái, lưỡi đao lại từ trong chuôi xuất hiện, đút luôn vào ống tay áo:” Bây giờ chỉ còn ngươi sai khiến được lão già đó.”
Vân Lang thở dài:” Nhà ta ít người quá, nếu không ta cũng không muốn quấy nhiễu sự yên tĩnh của ông ấy. Đợi Tiểu Quang và Cẩu Tử về là ổn.”
“ Ài, nhân tài thì không thiếu, nhưng người đáng để tin tưởng quá ít.”
Đang nói chuyện thì Hoắc Khứ Bệnh đã chạy tới nơi, cảnh vừa rồi làm hắn sợ vỡ mật:” Lão già đó là Hà Sầu Hữu à?”
Vân Lang thoải mái cười nói:” Nếu không có ông ấy bên cạnh, làm sao ta dám phái cả đám Lưu Nhị đi, ta tưởng rằng ngươi thấy biểu hiện anh dũng của A Tương hôm nay phải đoán ra bọn ta có an bài rồi chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh thở phào, lúc đó nhìn thấy Vân Lang bị tập kích mà không hay biết gì, tim hắn suýt rớt ra ngoài:” Lần sau phải nói rõ cho ta biết, ngươi không giao người đó cho bệ hạ à?”
“ Kẻ đó làm sao có thể trà trộn ẩn nấp bên cạnh ta, phải hỏi cho rõ, đây là chuyện riêng, không cần nói cho bệ hạ.”
Hoắc Khứ Bệnh cắm mạnh đại kích xuống đất:” Lưu Lăng chưa bao giờ từ bỏ ý đồ làm rối loạn triều cương, trong quân của ta cũng tóm được ba tên gian tế, trong đó thậm chí còn có một huynh đệ lâu năm đi theo chúng ta từ Câu Tử Sơn tới giờ. Hỏi ra mới biết, trước kia hắn bị Hung Nô bắt sống, sau đó chúng ta đổi về, không biết hắn nghĩ gì, đã về rồi chỉ cần nói với chúng ta là không sao, vậy mà để Hung Nô dùng chuyện đó nắm thóp nhiều năm, cuối cùng tự tận, coi như giữ được tính mạng già trẻ trong nhà, trước khi chết khóc rất thảm.”
“ Nói cho cùng là không tin tưởng chúng ta.” Vân Lang hừ một tiếng biểu đạt bất mãn:
Lúc này cuộc chiến dưới tường cung đã sắp kết thúc, nhưng Ngân Bình càng chiến đấu càng dũng mãnh, tay cầm một thanh trường đao múa vù vù, không ngờ khiến đám Lưu Nhị không tiếp cận được.
Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ đánh giá:” Ả ta sắp hết sức rồi, nữ nhân thì nên nằm trên giường đợi nam nhân, lên chiến trường làm gì?”
Tên này không có chút thiện cảm nào với nữ nhân biết võ công, trước kia hắn muốn lên giường với lão bà phải lấy vũ khí quyết chiến một phen, thắng rồi mới được một giấc xuân tiêu, giờ lão bà hắn gọi lên giường hắn cũng không muốn nữa.
Vân Lang vội dặn:” Ngươi trông cho kỹ, đừng để cô ta tự sát.”
Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:” Tự sát à? Làm gì có cơ hội, lơi tay một chút là bị bắt ngay rồi.”
Phải nói ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh rất chuẩn, Ngân Bình vừa chậm một nhịp liền bị một gia tướng luồn xuống bụng ngựa, chém đứt vó trước chiến mã, Ngân Bình không kịp đề phòng hét lên ngã xuống cùng ngựa.
Lưu Nhị vứt đao nhảy tới đè lên người, ngay lập tức bóp miệng ả, nhét vào một khúc gỗ, tránh cho ả có thứ gì đó kỳ quái trong miệng, những người khác nhanh chóng trói lấy chân tay, giơ lên cao đưa tới trước mặt Vân Lang.
Vân Lang thở phào, nhìn chiếc trường vẫn còn vài ba chỗ đang lác đác chiến đấu, tùy ý ra lệnh với Lý Lăng:” Giết hết đi.”
Ngân Bình bị bắt sống, đám quỷ nô kêu gào, lúc này muốn chạy cũng không được nữa, có một số tên vứt vũ khí quỳ xuống đất, hi vọng được tha mạng, Lý Lăng đã nhận được lệnh, hắn không cần biết đầu hàng hay không, hắn chỉ cần thủ cấp.
Chiến trường cuối cùng đã yên tĩnh.
Tùy Việt vội vội vàng vàng rời cung thất chạy tới, từ xa xa giơ yêu bài của hoàng đế, hô:” Vệ tướng quân, bệ hạ có lệnh, phạm nhân giao cho Tùy Việt thẩm vấn.”
Vân Lang tuy không muốn nhưng không thể kháng chỉ, sợ hắn chưa rõ thân phận nữ nhân này, căn dặn:” Nữ nhân này là thị nữ thiếp thân của Lưu Lăng, bất kể thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng mới được xử trí, nhất định phải đề phòng cô ta tự sát.”
Tùy Việt chắp tay:” Đây là sở trường của cung cấm, Vệ tướng quân quá lo rồi.”
Ngân Bình được một đám hoạn quan đối đãi như với quý nhân, đưa lên một chiếc kiệu mềm khiêng đi, Tào Tương rùng mình một cái:” Nữ nhân mà rơi vào tay đám bị thiến này, chẳng thà chết cho xong.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn về phía Trường Môn cung:” Xem ra bệ hạ chưa tận hứng, lại đuổi đám giác đấu sĩ ở hậu sơn tới rồi.”
Vân Lang cũng nhìn theo, quả nhiên long kỳ đại biểu cho hoàng đế giương cao, Lưu Triệt từ sau tường thuần đi ra, dựng một cái tán một cái bàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh là văn võ tề tụ.
Dưới tường cung, quân Hán đã giành thắng lợi đang tìm kiếm những cái đầu lâu bỏ sót, từng cỗ thi thể không đầu nhanh chóng được chất thành ngọn núi xác, máu từ trong đó chảy ra tụ lại ở chỗ đất trũng thành ao.
Mùi máu tanh nồng nặc theo gió phát tán khắp nơi, biến Trường Môn cung xa hoa dưới ánh mặt trời tươi sáng biến thành địa ngục nhân gian.